Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 1715 chữ

"Thế này... thế này quá mạnh rồi!"

"Không ngờ rằng tên tay xăm hình này chỉ có động tác võ thuật đẹp mắt."

"Động tác võ thuật đẹp cái gì, rõ ràng là người này lợi hại hơn. Nếu anh ta chỉ có động tác võ thuật đẹp mắt, anh có dám tiến lên không?"

"Không dám không dám, to như vậy, một đấm là có thể đánh tôi nhập viện, tôi nào dám tiến lên chứ."

Đối mặt với sợ hãi và thán phục của mọi người, Hàn Tam Thiên có vẻ thờ ơ, đi về

phía người đàn ông cao to tay có hình

xăm.

Gã biết mình đã đá trúng tấm sắt nên khi phát hiện Hàn Tam Thiên đi về phía mình, sắc mặt gã lập tức sợ đến trắng bệch, nói: "Anh... anh đừng tới đây, đừng tới đây."

"Tôi vẫn chưa học được chữ "chết" viết thế nào, chẳng lẽ anh không tiếp tục dạy bảo tôi hả?" Hàn Tam Thiên cười hỏi.

"Không dạy không dạy nữa, anh bạn, tôi sai rồi." Người đàn ông không nghĩ ngợi nhận thua, bởi vì gã biết, một chiêu đã thua thảm như vậy, tiếp tục đảnh nữa, kẻ

bị thương cũng chỉ có gã mà thôi.

Câu này khiến những quần chúng hóng hớt kia không nhịn được bật cười. Vừa rồi còn muốn dạy Hàn Tam Thiên chữ "chết" viết thế nào đấy, bây giờ vậy mà bắt đầu nhận lỗi, vẻ hống hách kiêu ngạo chẳng còn sót lại chút nào.

"Nếu đã không dạy nữa, còn không ngoan ngoãn cút đi xếp hàng?" Hàn Tam Thiên nói.

"Tôi... tôi không ăn, không ăn." Gã cố nén đau đớn đứng dậy, sau đó cắn răng, chạy nhanh như làn khói, không dám dừng lại

giây nào.

"Hay."

Không biết là ai bắt đầu, vỗ tay trầm trồ khen ngợi, đám quần chúng hóng hớt kia lập tức hưởng ứng theo, tiếng vỗ tay như sâm.

"Chàng trai giỏi lắm, loại vô lại như vậy phải dùng nắm đấm để răn dạy."

"Không nhìn ra anh lợi hại như vậy, tôi còn tưởng rằng anh sẽ bị đánh đấy."

"Chàng trai trẻ, cậu đúng là khiến chúng

tôi hả giận. Tên đó lần nào tới cũng chen hàng, trước kia không ai dám trêu chọc

gã."

Hàn Tam Thiên phầy tay, đối mặt với sự tâng bốc của những người xa lạ này hơi xấu hổ.

Anh bước đến bên cạnh cô gái, nói: "Tới lượt cô rồi, còn không mau mua về công ty đi."

Bấy giờ cô gái mới lấy lại tinh thần, liên tục cảm ơn Hàn Tam Thiên: "Cảm ơn anh."

Hàn Tam Thiên không thèm để ý lắc đầu, nói: "Việc nhỏ mà thôi, không cần để trong lòng. Phải rồi, vừa rồi tôi thấy tài liệu trong tay cô, công ty của các cô có hợp tác với bất động sản Nhược Thủy à?"

Nhắc tới việc này, lông mày cô gái nhíu chặt lại, nói: "Công ty của chúng tôi chỉ là công ty nhỏ mà thôi, ông chủ muốn bám víu vào bất động sản Nhược Thủy, hơn nữa còn giao nhiệm vụ này cho tôi, đây rõ là một nhiệm vụ không thể hoàn thành."

Hàn Tam Thiên cười nhạt một tiếng, kinh nghiệm cuộc sống của cô gái này rất ít, có

lẽ cô căn bản không hiểu dụng ý của ông chủ. Sở dĩ cho cô ra mặt không phải là muốn dùng năng lực đạt được hợp tác, mà là dùng cách kia của ông ta. Không thể không nói, ông chủ này quả thực đang lợi dụng sự ngây thơ của cô.

"Nếu cô rảnh thì tới bất động sản Nhược Thủy một chuyến, gặp Chung Lương, nói với anh ta là lão Hàn bảo cô đi." Hàn Tam Thiên nói.

Chung Lương!

Chung Lương chính là quản lý cấp cao có quyền lớn nhất ngoại trừ ông chủ thần bí

của bất động sản Nhược Thủy, không phải nói gặp là gặp được.

Sau khi cô gái mua sữa đậu nành và bánh quẩy thì mang theo vẻ mặt khó hiểu rời khỏi.

Cho dù cô gặp được Chung Lương, hai chữ "lão Hàn" này đại biểu cho điều gì chứ?

"Hai phần sữa đậu nành, hai phần bánh quẩy, bao nhiêu tiền?" Lúc đến lượt Hàn Tam Thiên, Hàn Tam Thiên gọi hai phần, chuẩn bị mang một phần về cho Thích Y Vân.

"Không cần tiền." Ông chủ vừa cười vừa

nói.

Hàn Tam Thiên khó hiểu nhìn ông chủ, hỏi: "Tại sao?"

"Kẻ vừa rồi cậu dạy dỗ thường đến gây chuyện, xem như cậu xả giận giúp tôi, sao tôi lại thu tiền của cậu chứ, nếu cậu thích ăn thì có thể đến mỗi ngày." Ông chủ nói.

Hàn Tam Thiên cười, ông chủ đúng là thông minh, dùng một phần sữa đậu nành và bánh quẩy mỗi ngày để đổi lấy bình an

vô sự, khiến tên đàn ông xăm cánh tay kia không có cơ hội gây chuyện. Đúng là người làm ăn, nhìn thì lỗ vốn, nhưng thực tế ông ta đã kiếm bộn rồi.

"Được, cảm ơn ông chủ."

Phía xa, một bóng người không đến gần, biểu cảm vô cùng phức tạp. Từ lúc Hàn Tam Thiên bắt đầu xảy ra mâu thuẫn với tên đàn ông xăm cánh tay, cô đã đứng ở vị trí này, lẳng lặng quan sát xem Hàn Tam Thiên đánh gã bỏ chạy thế nào.

Anh không phải kẻ vô dụng.

Nhưng ở dưới tầng chung cư, ở hộp đêm Mordor, anh đều không ra mặt, tại sao vậy chứ? Chẳng lẽ chỉ là vì anh không muốn vì mình mà xen vào chuyện của người khác sao?

Còn chuyện bắt cóc kia nữa, anh cũng đã nói rõ ràng, nếu không phải là vì Dương Manh, anh tuyệt đối sẽ không xuất hiện.

Mễ Phỉ Nhi từ từ nghiến răng nghiến lợi, hình tượng kẻ vô dụng của Hàn Tam Thiên đã in sâu trong lòng cô. Nhưng hiện tại, cô không thể không tự phủ định hình tượng đó, bởi vì biểu hiện của Hàn Tam

Thiên, tuyệt đối không phải kẻ vô dụng.

Nhiều người xếp hàng như vậy, chỉ có một

mình Hàn Tam Thiên đứng ra, còn đánh tên cao to xăm cánh tay bỏ chạy, đó là chuyện mà kẻ vô dụng làm được sao?

Sở dĩ tỏ ra hèn nhát trước mặt Mễ Phỉ Nhi chỉ có thể hiểu là vì anh không muốn làm bất kỳ chuyện gì cho cô mà thôi.

Mễ Phỉ Nhi hít sâu một hơi, người theo đuổi cô nhiều như vậy, thậm chí còn có kẻ cố ý sắp xếp tiết mục anh hùng cứu mỹ nhân. Nhưng khi loại cơ hội đó xuất hiện trước mặt anh, anh lại chẳng thèm ngó

tới.

Đó không phải chiều lạt mềm buộc chặt, Mễ Phỉ Nhi có thể cảm nhận được rõ ràng. Quả thực Hàn Tam Thiên không hề để ý đến cô chút nào, hay nói cách khác là không đặt cô vào mắt.

Hàn Tam Thiên về đến nhà, Thích Y Vân vẫn chưa rời giường. Anh biết nhất định là Thích Y Vân ngủ rất trễ nên không quấy rầy, chỉ đặt sữa đậu nành và bánh quẩy lên bàn trà, sau đó ăn phần của mình.

Không thể không nói, tuy rằng là sữa đậu nành và bánh quẩy bình thường, nhưng

chênh lệch mùi vị lại cực kỳ rõ ràng. Đặc biệt là sữa đậu nành, mang theo vị ngòn ngọt mền mịn, sữa đậu nành bình thường tuyệt đối không thể sánh bằng, hơn nữa bánh quẩy cũng cực kỳ xốp giòn, không khiến người ta cảm thấy quá dầu. Thảo nào việc buôn bán lại tốt như vậy.

Ăn xong phần mình, Hàn Tam Thiên vào phòng tắm tắm, chuẩn bị ra ngoài.

Chân trước anh vừa vào phòng tắm, cửa phòng Thích Y Vân đã mở ra.

Cô ta thò đầu ra, sau khi lén lút nhìn quanh một vòng, phát hiện Hàn Tam

Thiên đang tắm, bấy giờ mới cẩn thận đến phòng khách.

Thấy sữa đậu nành và bánh quẩy trên bàn trà, Thích Y Vân giống như chuột chuyển thức ăn, âm thầm mang về phòng.

Chỉ cầm sữa đậu nành và bánh quẩy trong tay, nụ cười hạnh phúc trên mặt Thích Y Vân đã tràn ra ngoài, thậm chí còn có cảm giác không nỡ ăn. Dù sao đây là lần đầu tiên Hàn Tam Thiên đích thân

mua bữa sáng cho cô ta, là một việc đáng để kỷ niệm.

Cũng may thứ này không làm tiêu bản

được, nếu không, nói không chừng Thích Y Vân sẽ làm chuyện điên cuồng đó thật.

Vui sướng thỏa mãn uống sữa đậu nành, ăn bánh quẩy, cảm giác mỹ vị trên thế gian cũng chỉ có thế, cho dù là sơn trân hải vị cũng không sánh bằng bữa sáng đơn giản này.

Ăn uống no say, đột nhiên của phòng Thích Y Vân vang lên tiếng gõ cửa, Thích Y Vân sợ đến mức nhảy lên giường, vùi mình vào trong chăn đệm.

Hàn Tam Thiên gõ vài cái, phát hiện không có động tĩnh, nhưng sữa đậu nành

Gruny -

và bánh quẩy trên bàn đã không cánh mà bay, cười nhạt một tiếng nói: "Tôi sắp ra ngoài, hôm nay không cần nấu cơm cho tôi."

Thích Y Vân nghe thấy câu này, trong lòng hơi mất mát, cả người nằm lỳ trên giường như bùn nhão.

Trong lúc Hàn Tam Thiên dưỡng thương, Thích Y Vân hi vọng anh sẽ chóng khỏi.

Nhưng mà hiện tại, sau khi Hàn Tam Thiên lành lại, thời gian bọn họ ở chung trở nên rất ít ỏi, điều này không khỏi khiến Thích Y Vân lại bắt đầu chờ mong Hàn.

Tam Thiên bị thương. Chỉ khi anh bị thường, Thích Y Vân mới có thể từng giây từng phút ở bên cạnh chăm sóc Hàn Tam Thiên.

Hàn Tam Thiên về phòng thay một bộ quần áo sạch sẽ rồi ra ngoài.

Bạn đang đọc Chàng Rể Đa Tài (Bản Dịch) của Tuyệt Nhân
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi KhanhLy2308
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 54

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.