Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 1804 chữ

"Tôi có một người bạn quen Chung Lương." Tề Nhiễm bất chấp nói.

Nghe thấy Tề Nhiễm nói, sau khi Hoàng Đình Đình sững sờ một lát thì ôm bụng cười phá lên.

"Bạn của cô quen được Chung Lương, muốn tôi cười đến chết hả?" Hoàng Đình Đình cười to.

Ông chủ cũng cười khẽ lắc đầu, câu này của Tề Nhiễm hiển nhiên là đang nói dối. Nếu cô có mối quan hệ như vậy thì sao có thể tới công ty ông ta làm chứ, đến bất động sản Nhược Thủy chẳng phải tốt hơn

à?

"Tề Nhiễm, không ngờ rằng cô chẳng biết gì, nhưng khoác lác rất lợi hại." Hoàng Đình Đình che bụng cười, tiếp tục nói.

Tề Nhiễm cúi đầu, cô không chắc lời

người buổi sáng nói rốt cuộc có phải là thật không, chỉ là vừa rồi nhất thời xúc động nên mới nói chuyện này ra. Bây giờ cô cũng hối hận, lỡ như người nọ chỉ đùa giỡn, vậy chẳng phải làm trò cười sao?

Ông chủ thở dài, nói: "Tề Nhiễm, cô không cần nói vậy để gạt tôi. Cô có người bạn quên Chung Lương hay không với tôi mà nói không có ý nghĩa gì, cô phải dùng hành động thực tế để chứng minh năng lực của mình, biết chưa?"

"Yên tâm đi, nhất định tôi sẽ." Tề Nhiễm nói, cho dù người buổi sáng chỉ nói giỡn, cô cũng sẽ nghĩ những cách khác để

hoàn thành nhiệm vụ này.

"Được rồi, không còn chuyện gì nữa, cô ra ngoài trước đi." Ông chủ nói.

Sau khi Tề Nhiễm ra ngoài, Hoàng Đình Đình ngồi lên đùi ông chủ, vẻ mặt oán trách nói: "Nếu không phải anh ký hợp đồng với cô ta, chúng ta đã không cần phải phiền phức như vậy."

Vẻ mặt ông chủ cưng chiều nhìn Hoàng Đình Đình, hai tay ôm vòng eo mảnh mai của cô ta, nói: "Sao anh biết em không thích cô ta chứ? Nếu sớm biết như vậy, anh tuyệt đối sẽ không cho cô ta vào côngty."

Mức độ để ý của ông chủ với Hoàng Đình Đình khiến cô ta cười vô cùng đắc ý, thấp giọng nói bên tai ông chủ: "Tối nay em chuẩn bị bất ngờ cho anh, đừng quên tới nhà anh."

Yết hầu ông chủ ngọ nguậy, vẻ mặt mong đợi hỏi: "Bất ngờ gì?"

"Nếu đã là bất ngờ, đương nhiên đến tối mới có thể cho anh biết. Nếu không còn cảm giác bất ngờ hả? Nhưng em có thể tiết lộ trước với anh, là thứ anh thích nhất." Dứt lời, Hoàng Đình Đình giảm giầy

cao gót, uốn éo người rời khỏi văn phòng.

Thích nhất, ông chủ xoa tay, đại khái đoán được bất ngờ cô ta chuẩn bị là gì, không khỏi càng mong đợi hơn.

Sau khi Tề Nhiễm trở lại vị trí của mình thì rơi vào buồn rầu. Dựa vào trạng thái bây giờ của cô tới bất động sản Nhược Thủy, có lẽ không thể nào gặp được Chung Lương. Hơn nữa cho dù gặp được Chung Lương, cô cũng không có cách nào thuyết phục Chung Lương hợp tác với công ty.

Đây quả thực là một nhiệm vụ không thể hoàn thành, là một cái bẫy Hoàng Đình

Đình bày ra để cô rời khỏi công ty.

Nhưng càng như vậy, trong lòng Tề Nhiễm càng không chịu thua, cô không chỉ muốn chứng minh bản thân, còn muốn để Hoàng Đình Đình biết, thực lực mới có thể chiến thắng tất cả chứ không phải sắc đẹp.

"Nghĩ xong chừng nào đến bất động sản Nhược Thủy chưa? Tôi sẽ không cho cô thêm cơ hội kéo dài thời gian." Hoàng Đình Đình lại tới vị trí của Tề Nhiễm thúc giục.

"Tôi đi ngay đây." Tề Nhiễm cầm tài liệu

đứng dậy nói.

Vẻ mặt Hoàng Đình Đình ra vẻ tán thưởng nhìn Tề Nhiễm, nói: "Chúc Cô may

mắn, hi vọng cô đừng khiến ông chủ thất vọng. Nếu không, công việc của cô sẽ không giữ được, đối với người mới như cô, tôi vẫn rất đồng cảm."

Tề Nhiễm cảm thấy chán ghét mấy lời đạo đức giả này. Chuyện này là Hoàng Đình Đình xấu xa nhắm vào Cô, nhưng bây giờ cô ta lại ra vẻ thương hại cô, đúng là buồn cười.

"Hoàng Đình Định, chắc chắn cô không

biết hai chữ liêm sỉ có nghĩa là gì." Tề Nhiễm nói.

Sắc mặt Hoàng Đình Đình lập tức thay đổi, nghiến răng nghiến lợi nói với Tề Nhiễm: "Cô có ý gì, mắng tôi hả?"

Tề Nhiễm lắc đầu, nói: "Sao tôi lại mắng cô chứ? Tôi chỉ nói những kẻ không biết thẹn kia thôi. Cô không phải loại người đó, đúng không?"

Sắc mặt Hoàng Đình Đình lúng túng như ăn phải phân. Không biết thẹn, không phải nói bản thân cô ta sao? Quan hệ không trong sáng giữa cô ta và ông chủ, mặc dù

cô ta luôn lấy làm kiêu ngạo, nhưng khi bị người mới như Tề Nhiễm mắng vòng vo như vậy, trong lòng cô ta cũng không chấp nhận được.

"Tề Nhiễm, xem ra cô vẫn không học được phải làm việc thế nào, đắc tội tôi, kết quả của cô chỉ có cút khỏi công ty." Hoàng Đình Đình lạnh lùng nói.

"Nếu như tôi bàn thành công chuyện hợp tác với bất động sản Nhược Thủy, ông chủ còn đuổi tôi sao?" Tề Nhiễm nói.

Hoàng Đình Đình ngạc nhiên nhìn Tề Nhiễm, nói: "Không phải là vì điều này nên

cô mới diễu võ giương oai trước mặt tôi chứ?" Dứt lời, Hoàng Đình Đình cười càn rỡ, cô ta cảm thấy buồn cười vì sự tự tin khó hiểu của Tề Nhiễm. Bất động sản Nhược Thủy là sự tồn tại thế nào? Mặc dù hiện tại bị tập đoàn Hàn thị chèn ép, nhưng ở thành phố Thiên Vân cũng một trong những công ty lớn hàng đầu, sao có thể hợp tác với loại công ty nhỏ như bọn họ chứ?

Lúc trước sở dĩ Hoàng Đình Đình đưa ra chuyện này cũng là vì biết Tề Nhiễm không thể nào hoàn thành, không ngờ rằng bây giờ cô lại có lòng tin như vậy.

Quả nhiên là nghe con mới sinh, hoàn toàn không biết xã hội hiểm ác, lại càng không nhận thức rõ giá trị của mình.

"Tề Nhiễm ơi Tề Nhiễm, cô ngây thơ như vậy, xem ra chỉ thích hợp ở môi trường trường học. Cô biết cái gì gọi là xã hội thực sự không?" Hoàng Đình Đình khinh thường nói.

Tề Nhiễm mới vào xã hội, quả thực có rất nhiều chuyện cô không hiểu. Thí dụ nhu vô duyên vô cớ Hoàng Đình Đình lại nhắm vào cô, điều này khiến Tề Nhiễm rất khó hiểu, dù sao cô chỉ vừa tới cô ty, chưa

từng trêu chọc Hoàng Đình Đình.

"Nếu tôi bàn chuyện hợp tác này thành công, tôi sẽ khiến ông chủ biết rõ giá trị tồn tại của cô ở công ty. Tôi sẽ nói cho ông ấy biết, cô chỉ sẽ làm ảnh hưởng sự phát triển của công ty." Nếu Tề Nhiễm đã trở mặt với Hoàng Đình Đình thì sẽ không ngại nói nhiều thêm, dù sao kết cục cuối cùng không phải bị đuổi thì chính là được ông chủ xem trọng.

Không ít đồng nghiệp trong công ty đều rất bất mãn với Hoàng Đình Đình, thậm chí bọn họ còn hi vọng có thể có thể chèn ép Hoàng Đình Đình, để hành vi của cô ta

công ty thu mình lại. Nhưng nghe thấy lời Tề Nhiễm nói, bọn họ vẫn bất đắc dĩ lắc đầu cười khổ, không ai tin Tề Nhiễm làm được. Bởi vì nhiệm vụ đó không thể hoàn thành, ngay cả kỳ tích cũng rất khó xảy ra, chênh lệch giữa hai công ty thật sự quá lớn.

"Cô biết không, trong mắt tôi, cô giống như tôm tép nhãi nhép, chỉ có thể làm đồ nhắm cho người ta." Hoàng Đình Đình che miệng cười khẽ.

Sau đó, Hoàng Đình Đình gọi người đồng nghiệp của mình, nói: "Các người nói xem có buồn cười không, vậy mà cô ta lại thực

sự cho rằng mình có thể bàn chuyện hợp tác với bất động sản Nhược Thủy. Các người có muốn dạy cho người mới biết nơi làm việc khắc nghiệt thế nào không?"

Đối với việc Hoàng Đình Đình giậu đổ bìm leo, đa số người đều chọn giữ yên lặng. Dù bọn họ không có cảm tình gì với Hoàng Đình Đình, nhưng cũng không ít người cố gắng muốn lấy lòng Hoàng Đình Đình nên bắt đầu công kích Tề Nhiễm bằng ngôn ngữ.

"Tề Nhiễm, cô đúng là xem mình như nhân tài, buồn cười thật đó."

"Loại người vừa tốt nghiệp như cô, đúng là cái gì cũng không hiểu, không biết làm việc, càng không biết làm người."

"Công ty này trừ ông chủ ra, người có quyền nhất là Hoàng Đình Đình. Cô muốn giữ được công việc thì nên xin lỗi cô ấy ngay đi."

Nghe mấy người này hùa theo mình, Hoàng Đình Đình cười khinh bỉ đứng dậy, nói với Tề Nhiễm: "Nghe thấy chưa? Cả công ty không ai coi trọng cô, đó không phải cách nhìn của một mình tôi."

"Nói nhiều như vậy có tác dụng gì? Tôi sẽ dùng thực lực nói cho cô biết, cái gì mới gọi là có tài thực sự, còn cô chỉ dựa vào bản cơ thể để đổi lấy tất cả." Tề Nhiễm

nói.

Hoàng Đình Đình nghiến răng nghiến lợi nhìn Tề Nhiễm, trước mặt mọi người dám nói cô ta như vậy, rõ ràng là tạt nước bẩn lên người cô ta.

Cho dù đó là sự thật, nhưng trong mắt Hoàng Đình Đình, cô ta không phải bán cơ thể, chỉ là dùng thứ có giá trị ngang bằng trao đổi với ông chủ mà thôi.

"Thực lực?" Hoàng Đình Đình bước đến trước mặt Tề Nhiễm, tát vào mặt Tề Nhiễm một cái, nói: "Đây mới là thực lực, tôi dám đánh cô, cô dám đánh trả không?"

Tề Nhiễm che gò má nóng lên đau nhức của mình, hít sâu một hơi, ánh mắt cứng cỏi nói: "Hoàng Đình Đình, chúng ta nhìn xem, nhất định tôi sẽ lấy hợp đồng về, đến lúc đó, tôi muốn cô xin lỗi tôi."

Dứt lời, Tề Nhiễm cầm theo tài liệu dày, bước ra khỏi công ty.

Bạn đang đọc Chàng Rể Đa Tài (Bản Dịch) của Tuyệt Nhân
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi KhanhLy2308
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 48

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.