Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 1476 chữ

Đông Hạo ung dung đi về phía Hàn Tam Thiên, gã đã từng thắng Hàn Tam Thiên một lần, cho nên giờ Hàn Tam Thiên trong mắt gã chỉ là con cá nằm trên thớt mà thôi. Muốn chặt như thế nào thì chặt như thế đó.

"Hàn Tam Thiên, chẳng lẽ anh không rõ đây là quyết định của chính tôi hay sao?" Đông Hạo nói.

Hàn Tam Thiên hít sâu một hơi, nói: "Giết tôi, rắc rối của nhà họ Thích ai tới giải quyết?"

"Nói thật, tôi vẫn rất hy vọng anh có thể giúp nhà họ Thích, có điều giờ cô chủ quá si mê anh, tôi không muốn cô chủ tiếp tục si mê, nên anh nhất định phải chết. Còn rắc rối của nhà họ Thích thì Đông Hạo tôi cũng có khả năng khiêng được." Đông Hạo nói.

Anh?" Hàn Tam Thiên khinh thường nhìn Đông Hạo, anh ta ngoài việc có thể đánh nhau ra, thì chẳng còn khả năng nào nữa. Mà rắc rối của nhà họ Thích cũng không phải dựa vào nắm tay là giải quyết được.

"Đông Hạo, anh đúng là không biết tự mình hiểu lấy. Nếu anh thật sự có khả năng ấy, thì sao Thích Y Vân lại tìm đến tôi được chứ? Điều này chứng tỏ cô ấy hoàn toàn không xem trọng anh, cũng chưa hề nhìn thấy hy vọng từ trên người anh." Hàn Tam Thiên nói.

Đông Hạo dâng lên sát ý mãnh liệt, câu nói đó của Hàn Tam Thiên hoàn toàn chọc giận gã.

"Mày đã muốn chết, thì để mày mạnh

miệng mấy câu cũng chẳng sao. Kiếp sau, đừng đụng phải tạo nữa, không thì tao còn sẽ giết mày tiếp." Đông Hạo nói xong, cơ thể hơi hơi khom xuống, làm ra dáng vẻ vận sức chờ phát động.

Hàn Tam Thiên biết, nếu thật sự đánh nhau với anh ta, tất nhiên chỉ còn con đường chết, cho nên anh đành phải nghĩ biện pháp ngăn chuyện này lại.

Thế nhưng tình huống trước mắt, Đông Hạo đã quyết tâm giết anh, muốn Đông Hạo đổi ý, chỉ dựa vào nói mấy câu chắc chắn là không được!

Ở trong phòng, Tưởng Lam lại thấy được hi vọng. Tuy bà không biết người đến là ai, có điều bà nhận ra được, Hàn Tam Thiên rõ ràng hơi e ngại người kia, nói lên cậu ta chắc chắn không phải đối thủ của người kia.

Chỉ cần Hàn Tam Thiên chết. Là ai giết thì với Tưởng Lam mà nói cũng không quan trọng.

Kết quả mà bà muốn chỉ có một, đó là không cho Hàn Tam Thiên còn sống, để Tô Nghênh Hạ không còn có bất cứ nhớ nhung gì với Hàn Tam Thiên nữa.

"Mau mau giết cậu ta, giết tên vô dụng kia đi." Tưởng Lam vội vàng lẩm bẩm.

Đúng lúc này, Hàn Tam Thiên đột nhiên lấy điện thoại di động ra, giơ về phía Đông Hạo.

"Tay anh giết tôi nhanh, hay tay tôi nhấn gửi nhanh đây? Tôi chỉ cần ấn một cái, ảnh chụp của anh sẽ gửi đến điện thoại Thích Y Vân. Để cô ấy biết là anh giết tôi, anh đoán cô ấy sẽ làm như thế nào?" Hàn Tam Thiên nói.

Đông Hạo sửng sốt, lập tức giận điên người, nghiến răng nghiến lợi nói: "Hàn Tam Thiên, mày còn là đàn ông không thế, vậy mà lại dùng phương pháp hèn hạ vô liêm sỉ đó."

"Vô liêm sỉ hả? Tôi không cảm thấy vậy. Dù sao, tôi cũng không phải là đối thủ của anh, muốn bảo vệ tính mạng, cũng chỉ có như vậy mới được." Hàn Tam Thiên nói. Đây không phải là hành động mà đàn ông nên làm, nhưng anh biết rõ chính mình không phải đối thủ của Đông Hạo, tại sao còn nhất định phải chịu chết chứ?

Đông Hạo hận không thể chặt Hàn Tam Thiên ra từng khúc, nhưng động tác của gã có nhanh cỡ nào, thì nhanh hơn được Hàn Tam Thiên ấn gửi sao?

Nguyên nhân lớn nhất mà gã không dám giết Hàn Tam Thiên chính là sợ bị Thích Y Vẫn biết.

Nếu như ảnh chụp gửi từ điện thoại Hàn Tam Thiên đến điện thoại Thích Y Vân, thì chắc chắn sẽ không giấu được cái chếtcủa Hàn Tam Thiên.

"Bây giờ anh rời đi, tôi có thể xem như chẳng có gì xảy ra cả, tuyệt đối sẽ không nói chuyện anh xuất hiện cho Thích Y Vân biết, thế nào?" Hàn Tam Thiên tiếp tục nói.

Đông Hạo không cam lòng, vô cùng không cam. Mạng của Hàn Tam Thiên đã bày ra trước mặt gã rồi, chỉ cần gã giơ tay là lấy được.

Nhưng mà gã có thể làm vậy ư? Nếu Thích Y Vân hận gã, vậy thì mọi thứ gã làm có ý nghĩa gì cơ chứ.

Đông Hạo đứng thẳng lên, bình tĩnh nói: "Tôi sẽ không làm chuyện để cô chủ ghét tôi."

Hàn Tam Thiên khẽ thở phào nhẹ nhõm, vốn dĩ chỉ là tính thử chiêu này xem thôi, không ngờ rằng thật sự dùng được. Xem ra, tình cảm mà Đông Hạo dành cho Thích Y Vân rất sâu đậm, đáng tiếc gã đã định là một bi kịch, Thích Y Vân sẽ không thích gã.

"Tôi sẽ không để cô ấy biết chuyện ngày hôm nay." Hàn Tam Thiên nói.

Lúc Đông Hạo đi ngang qua người Hàn Tam Thiên thì dừng lại nói: "Hôm nay không thể giết được mày, nhưng rồi có một ngày, mày sẽ chết trong tay tao."

"E rằng sau này anh sẽ không phải đối thủ của tôi." Hàn Tam Thiên lạnh lùng nói.

Đông Hạo khinh thường cười, giống như là nghe được một câu chuyện vô cùng buồn cười.

Đợi đến khi Đông Hạo rời khỏi, Hàn Tam Thiên chẳng nói chẳng rằng đánh đầu bóng lưỡng một trận thật đau. Nếu gãkhông nói ra người đứng đằng sau là ai, Hàn Tam Thiên sẽ không có biện pháp giải quyết nguy hiểm tiềm ẩn này.

Đầu bóng lưỡng bị đánh cầu xin tha thứ trên mặt đất. Lúc Hàn Tam Thiên ngắm nghía con dao găm của gã thì đầu bóng lưỡng đã sợ chết khiếp rốt cuộc mở

miệng nói: "Là Tưởng Lam, là bà ta muốn chúng tôi giết cậu."

Tưởng Lam!

Hai chữ này giống như là sấm sét giữa trời quang với Hàn Tam Thiên.

Anh đã đoán rất nhiều người, nhưng tuyệt đối không ngờ chuyện này vậy mà lại do Tưởng Lam sắp xếp!

Sự oán hận của bà ta đã đến mức muốn giết anh rồi ư?

Nói cách khác, hôm nay Tô Nghênh Hạ hoàn toàn không có mời anh gặp mặt, mọi thứ, đều là mưu ma chước quỷ của Tưởng Lam, là Tưởng Lam lén lút dùng điện thoại của Tô Nghênh Hạ gửi tin nhắn cho anh.

Hàn Tam Thiên ném dao găm xuống, như

là đang lầm bầm nói: "Hàn Tam Thiên tôi tự hỏi không có làm chuyện gì có lỗi với nhà họ Tô, sự oán hận của bà, rốt cuộc đến từ đâu?"

Trong phòng, Tưởng Lam đã sợ đến mức nhũn chân ra ngồi dưới đất, bị đầu bóng lưỡng bán đứng, giờ Hàn Tam Thiên đã biết được mọi việc, đây có thể là đòn chết người với bà ta!

Một khi Hàn Tam Thiên nói chuyện này cho Tô Nghênh Hạ biết, Tưởng Lam không dám tưởng tượng Tô Nghênh Hạ sẽ có phản ứng gì.

"Đây là cơ hội cuối cùng mà tôi đưa cho bà, hy vọng bà quý trọng nó, lại có lần nữa, thì dù bà là mẹ vợ của tôi, tôi cũng sẽ tự tay giết bà." Hàn Tam Thiên lạnh giọng nói.

Trước đây, Tưởng Lam làm rất nhiều chuyện quá đáng, nhưng Hàn Tam Thiên hơi nhịn một tý là xong. Theo anh thì đó chẳng phải chuyện gì lớn, vì Tô Nghênh Hạ mà chịu cũng được, dù sao Tưởng Lam cũng là mẹ của Tô Nghênh Hạ.

Nhưng mà chuyện hôm nay, Tưởng Lam đã đụng đến điểm mấu chốt của Hàn TamThiên, anh không thể để Tưởng Lam tiếp tục làm loạn nữa.

"Nhìn cho kỹ, gã đầu bóng lưỡng này, chính là người tấm gương của bà." Nói xong câu đó, Hàn Tam Thiên giơ chân giẫm lên cổ đầu bóng lưỡng, gần như dùng toàn bộ sức mạnh của mình.

Chân đầu bóng lưỡng giãy dụa, mãi đến khi qua hai phút, Hàn Tam Thiên nhấc chân ra, đầu bóng lưỡng đã hoàn toàn không có động tĩnh gì nữa.

Bạn đang đọc Chàng Rể Đa Tài (Bản Dịch) của Tuyệt Nhân
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi KhanhLy2308
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 43

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.