Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 1791 chữ

"Ông... ông dám đánh tôi?" Tưởng Lam nói.

"Bà làm hại sự bình yên của tôi ở nhà họ Tô. Tôi đánh bà thì đã sao!" Tô Quốc Diệu nói một cách lạnh lùng.

Biểu cảm của Tưởng Lam dần trở nên gớm ghiếc. Bà nói: "Tôi muốn ly hôn với ông. Tôi muốn ông cút ra khỏi nhà họ Tô."

Tô Quốc Diệu mỉm cười một cách âm đạm. Ông hỏi Tưởng Lam: "Không có tôi thì đây vẫn được gọi là nhà họ Tô sao? Sau khi ly hôn, bà cũng không phải là người nhà họ Tô nữa. Bà có quên họ của mình rồi sao?"

Chừng nào Tô Quốc Diệu còn sẵn sàng chiến đấu, thì Tương Lam không đủ khả năng để đuổi ông ra khỏi nhà. Ngược lại, người phải rời khỏi nhà họ Tô có thể là Tưởng Lam.

Tất nhiên, tất cả những điều này phụ thuộc vào thái độ của Tô Nghênh Hạ. Sau tất cả, thì cô ấy mới là chủ gia đình thực sự!

Tưởng Lam cười khẩy và nói: "Tên rác rưởi kia, anh có đủ can đảm để ly dị tôi không? Không có tôi, nhà họ Tô sẽ sớmlụi tàn."

"Tưởng Lam, bà quá coi trọng bản thân mình rồi. Trong nhiều năm qua, bà luôn nghĩ rằng bà đã vực dậy nhà họ Tô. Nhưng thật ra thì bà đã làm gì trong gia đình này chưa? Bà đã kiếm được một xu nào cho gia đình này chưa? Bà chỉ là lấy công lao của Nghênh Hạ rồi tự nhận nó là của chính mình thôi. Tô Quốc Diệu tôi thật sự vô dụng. Nhưng Tưởng Lam, bà cũng là một tên phế vật!" Tô Quốc Diệu nói một cách thẳng thừng, rồi ngồi xuống, tiếp tục ăn, và nói: "Nhanh lên và ăn đi. Sau khi ăn xong, chúng ta đi ly hôn."

Biểu hiện của Tô Quốc Diệu khác với thường lệ. Nhưng Tương Lam vẫn có bày ra vẻ mặt khinh bỉ. Cho đến tận bây giờ, bà vẫn không nghĩ rằng Tô Quốc Diệu dám ly hôn với mình.

Trong hơn 20 năm, hình tượng của Tô Quốc Diệu trước mặt Tưởng Lam luôn là một người vô dụng, không thể chống trả và để cho bản thân mình bị la mắng. Làm sao mà ông ta lại có đủ can đảm để đúng lên được.

"Tô Quốc Diệu, dù hôm nay cô có cầu xin tôi như thế nào thì bà đây cũng không thèm tha thứ cho ông." Tưởng Lam nói một cách lạnh lùng.

Sau khi ăn sáng, Tô Quốc Diệu đợi sẵn ở cửa. Sau khi Tưởng Lam thay quần áo, bà đi ra cửa và nói một cách kiêu ngạo: "Đi thôi, ông thực sự nghĩ là tôi sẽ sợ ông

sao?"

Tô Quốc Diệu lái xe về phía Cục Dân Chính. Tưởng Lam nói nhiều lời mỉa mai về Tô Quốc Diệu ở trên đường đi. Bởi vì trong thâm tâm, bà vẫn không cảm thấy Tô Quốc Diệu sẽ ly dị mình.

Ngay cả khi ông có thể cố diễn, thì cho đến giây phút cuối cùng, Tưởng Lam tin

rằng ông sẽ cầu xin sự tha thứ.

Sau khi đến Cục Dân Chính, Tô Quốc Diệu đã nhận ra một sự thật vô cùng kỳ lạ - Có nhiều người ly dị hơn người kết hôn.

"Có vẻ như xu hướng ly hôn hiện đang phổ biến. Tôi không ngờ rằng khi về già, tôi vẫn có thể bắt kịp với điều này." Tô Quốc Diệu vừa cười vừa nói. Lúc này, có một sự thoải mái trong trái tim mà ông chưa từng cảm thấy trong nhiều thập kỷ - cứ như thể tất cả áp lực đã biến mất ngay lập tức.

Nghĩ đến việc trong tương lai không cần phải nhìn vào khuôn mặt của Tưởng Lam, nghĩ đến việc trong tương lai không bị

mắng là đồ phế vật, Tô Quốc Diệu rất biết ơn rằng ông có thể thức dậy ở tuổi này và tận hưởng sự tự do của mình trong ít nhất vài năm.

"Tô Quốc Diệu, ông thực sự muốn làm điều đáng xấu hổ này sao? Nếu hôm nay ông không quỳ xuống cho tôi, thì chúng ta sẽ thật sự ly dị."

"Đúng vật, ly dị đi. Bà nghĩ tôi sẽ thỏa hiệp với bà sao? Tưởng Lam đừng có mà ảo tưởng nữa. Tôi đã chịu đựng bà hơn 20 năm rồi. Tôi đã chịu đựng đủ rồi." Tô Quốc Diệu vừa cười vừa nói. Ông đang khao khát về một cuộc sống tương lai tươi đẹp.

Tận cho đến khi có giấy chứng nhận ly hôn, Tưởng Lam vẫn không thể tin được.

Tô Quốc Diệu có điện không? Sao dám ly hôn với bà!

Sao ông ta lại có lá gan hay tư cách để làm thế.

Khi thấy Tô Quốc Diệu lái xe đi, để bà lại một mình, Tưởng Lam cảm thấy như mình đã mất đi một thứ gì đó.

Dù vậy, đối với bà, cảm giác giận dữ vẫn mạnh mẽ hơn. Bà cảm thấy vô cùng tức giận. Trong nhiều năm trời, Tô Quốc Diệu đã làm theo mong muốn của bà trong mọi việc và không bao giờ dám trái ý một chút nào. Bà không bao giờ nghĩ rằng ông dám làm trái ý mình.

Nhưng bây giờ, giấy chứng nhận ly hôn đã ở trong tay bà. Tô Quốc Diệu thế mà lại dám làm điều đó!

Tưởng Lam giận dữ, bắt taxi quay trở lại khu biệt thự Đỉnh Vân.

Tô Quốc Diệu về nhà sớm. Ông ngồi trong phòng khách với hai cặp hành lý trước mặt.

"Tô Quốc Diệu, ông có chút tự giác. Ông cũng biết rằng mình nên cút đi này. Ông chuẩn bị ra đường mà ăn cứt đi. Dám ly hôn với Tưởng Lam tôi, ông sẽ còn sống thảm hơn cả một con chó." Tưởng Lam nghiến răng nghiến lợi, hét lên với Tô Quốc Diệu.

Tô Quốc Diệu nhìn vào bà một cách bình tĩnh. Ông đứng dậy, nói một cách nhẹ nhàng: "Người phải cút đi không phải là tôi, mà là bà."

"Tôi?" Tưởng Lam cười và nói: "Ông có tư cách gì để đuổi tôi đi? Đây là nhà của tôi."

Tô Quốc Diệu lắc đầu và nói: "Đây là nhà họ Tô. Nó không liên quan gì đến Tưởng Lam là bà. Bây giờ, bà đã ly dị với tôi rồi. Theo lẽ thường tình, bà nên cút ra khỏi nhà họ Tô."

Tô Quốc Diệu mang hành lý đi đến cửa rồi ném chúng ra.

Tưởng Lam giận không thể đi tới và túm tóc Tô Quốc Diệu. Bà nói một cách lạnh lùng: “Ông càng ngày càng trở nên kiêu ngạo đấy, Tô Quốc Diệu. Tôi chưa đánh ông là ông chưa biết được sự lợi hại của tôi!"

Tô Quốc Diệu làm một quyền, lấy tay trái đấm thẳng vào bụng dưới của Tưởng Lam. Mặc dù là đàn ông không chấp nhặt với phụ nữ, và việc đánh đập phụ nữ thậm chí còn đáng xấu hổ hơn.

Nhưng với sự áp bức và bất bình mà Tô Quốc Diệu đã phải chịu đựng trong nhiều năm, việc đánh lại Tưởng Lam thì có là gì?

Gương mặt Tưởng Lam tái nhợt vì đau đớn. Cơ thể bà run rẩy, không thể kiểm soát.

"Tô Quốc Diệu. Ông thế mà lại..."

Trước khi bà kịp nói xong, Tô Quốc Diệu đã nắm lấy tóc của Tưởng Lam và nói một cách lạnh lùng: "Tôi - Tô Quốc Diệu đã bị bà xúc phạm trong rất nhiều năm rồi. Đây cũng là lúc để tôi trở thành một người đàn ông thực thụ. Tưởng Lam, bà kết hôn vì ham hố tiền bạc của tôi. Bà coi thường tôi không có địa vị trong nhà họ Tô. Bà coi

thường tôi không có tiền. Vì vậy, trong nhiều năm, tôi đã bị đánh đập và la mắng, bà có biết là tôi đã phải chịu đựng sự sỉ nhục như thế nào không?"

"Hôm nay, tôi và bà đã ly hôn rồi. Từ giờ trở đi, bà không còn đủ điều kiện để ra lệnh cho tôi nữa. Bà chỉ là người phụ nữ hôi hám mà nhà họ Tô không cần nữa thôi."

"Tôi sẽ nói với Nghênh Hạ về những gì bà đã làm. Ngay cả Nghênh Hạ cũng sẽ không cho phép bà ở trong cái nhà này."

"Bắt tôi cút ra ngoài ư? Tưởng Lam à,Tưởng Lam ơi, bà thật là một kẻ ngốc."

Sau đó, Tô Quốc Diệu nắm lấy tay của Tưởng Lam, bắt bà rời khỏi nhà. Lúc này, cuối cùng thì Tô Quốc Diệu cũng cảm thấy rằng mình là một người đàn ông, một người đàn ông thực thụ.

"Tô Quốc Diệu, tôi sẽ làm cho ông phải hối hận. Tôi sẽ cho ông biết hậu quả của việc đối xử với tôi như thế này. Tôi rủa ông ông chết chung với tên rác rưởi Hàn Tam Thiên!" Tiếng gầm cuồng loạn của Tưởng Lam phát ra từ phía cửa, nhưng Tô Quốc Diệu vẫn đứng nguyên tại chỗ. Ông biết rằng Tương Lam chắc chắn sẽkhông bằng lòng, và chắc chắn sẽ thực hiện nhiều hành động để trả đũa, nhưng thế thì đã sao? Nếu định để ông tiếp tục sống với người phụ nữ này, thì thà để ông chết đi còn hơn.

"Hà Đình, lấy cho tôi một cốc nước đá." Tô Quốc Diệu nói khi quay lại phòng khách.

Về những việc xảy ra trong nhà họ Tô, thì hiện tại, Hà Đình giả vờ như không trông thấy nó. Bà không nói quá nhiều, không hỏi nhiều và cũng không bày tỏ ý kiến riêng của mình.

Trong mắt Hà Đình, dù sớm hay muộn thì Tưởng Lam cũng sẽ phải trả giá cho những hành động của mình. Mặc dù việc này đến sớm hơn bà nghĩ, nhưng nó vẫn sẽ không khiến cho mọi người cảm thấy ngạc nhiên. Một người phụ nữ muốn tìm đường chết thì làm sao có thể kết thúc tốt đẹp được?

"Ông có định thông báo chuyện này cho Nghênh Hạ biết không?" Sau khi đến chỗ Tô Quốc Diệu với một ly nước, Hà Đình hỏi thêm.

"Tôi sẽ chờ một lát rồi đến công ty của con bé, để tránh việc Tưởng Lam đi đến công ty để gây rắc rối." Tô Quốc Diệu nói.

Hà Đình gật đầu, không nói gì thêm.

Bạn đang đọc Chàng Rể Đa Tài (Bản Dịch) của Tuyệt Nhân
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi KhanhLy2308
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 50

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.