Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 1504 chữ

Hàn Tam Thiên về đến nhà, mở video lên cho Thích Y Vân xem qua một lượt.

“Cô cảm thấy Hàn Phong bây giờ còn sống hay đã chết?” Hàn Tam Thiên hỏi Thích Y Vân.

“Đã chết.” Thích Y Vân không hề do dự buột miệng nói, cũng không thèm suy nghĩ một phút một giây nào.

Mí mắt của Hàn Tam Thiên giật giật, hỏi: “Chắc chắn như vậy sao?”

“Không phải tôi chắc chắn, mà là Hàn Yên bắt buộc phải làm như vậy. Nếu không có ta sẽ không thể kế thừa vị trí gia chủ. Hàn

Yên đã không còn lựa chọn nào khác nữa rồi." Thích Y Vân thản nhiên nói. Hàn Yên muốn kế thừa vị trí gia chủ thì có hai loại khả năng, thứ nhất chính là Hàn Phong chủ động từ bỏ, khi bùn nhão không thể trát tường, nhà họ Hàn cũng sẽ vứt bỏ Hàn Phong. Nhưng bây giờ khả năng này đã không còn tồn tại nữa, bởi vì Hàn Phong đã tỉnh ngộ.

Khả năng thứ hai chính là Hàn Phong chết, khiến cho nhà họ Hàn không còn lựa chọn nào khác, chỉ có thể để Hàn Yên kế thừa vị trí gia chủ.

Rất rõ ràng, nếu khả năng thứ nhất đã không thể, Hàn Yên sẽ phải lựa chọn cách làm thứ hai.

Hàn Tam Thiên thở dài một hơi, nói: “Phụ nữ mà đã trở nên độc ác thì còn tàn nhẫn hơn cả đàn ông, Hàn Phong là em trai ruột của cô ta đấy.”

Thích Y Vân cười nhạt, nói: “Cũng không phải là cô ta độc ác, mà là cô ta không cam lòng. Nếu đổi lại là tôi, mưu tính nhiều năm như vậy, lại bởi vì cách nghĩ của Hàn Phong thay đổi mà khiến cho địa vị của bản thân bị uy hiếp, tôi cũng sẽ giết anh ta.”

“Đàn ông mà trở nên độc ác thì sẽ vào bệnh viện, phụ nữ mà trở nên độc ác thì sẽ vào nhà xác. Xem ra sau này phải cách loại sinh vật như các cô xa một chút.” Hàn Tam Thiên cười nói.

Thích Y Vân rất để ý đến cái nhìn của Hàn Tam Thiên, có lẽ bởi vì một câu nói bâng quơ của anh, cô ta sẽ âm thầm thay đổi bản thân. Chỉ tiếc riêng điểm này, cô ta lại không có cách nào thay đổi được. Bởi vì Thích Y Vân còn phải gánh vác trách nhiệm của nhà họ Thích trên lưng, cô ta không thể giống những cô gái bình thường khác, luôn luôn ngây thơ đáng

Trong thế giới của Thích Y Vân, kẻ lừa người gạt mới là chuyện bình thường.

“Trong mắt anh, cũng chỉ có Nghênh Hạ là tốt nhất, chỉ có cô ấy mới không có bất cứ khuyết điểm gì, đúng không?” Thích Y Vân nói với vẻ bất lực.

“Đó là đương nhiên, loại người tầm thường như cô sao có thể so sánh được với cô ấy chứ.” Hàn Tam Thiên không hề do dự nói.

Ánh mắt Thích Y Vân chứa đầy sự xemthường nhìn về phía Hàn Tam Thiên, hỏi: “Bây giờ anh định làm thế nào? Hàn Phong đã chết rồi, Hàn Yên chắc chắn sẽ nghĩ cách giá họa lên đầu anh. Một khi cha cô ta tin chuyện này có liên quan đến anh, tôi nghĩ anh chắc chắn sẽ không sống nổi qua ba ngày đâu.”

“Vị gia chủ nhà họ Hàn ở nước Mĩ kia chắc chắn sẽ không tin lời tôi nói. Thế nên ông ta nghĩ thế nào, tôi cũng không quản nổi. Có điều Hàn Yên có muốn nói chuyện này với cha của cô ta hay không, sợ là vẫn phải suy nghĩ kỹ càng một chút.” Hàn Tam Thiên nói xong, móc điện thoại ra, gọi vào số của Mặc Dương.

“Anh có thuộc hạ nào thông thạo máy tính không, tốt nhất là biết cắt ghép video, hơn nữa còn phải là người đáng tin cậy.” Hàn Tam Thiên nói.

“Tam Thiên, cậu như vậy là làm khó tôi rồi, lăn lộn trong xã hội, ngoại trừ biết dùng nắm đấm ra thì còn sở trường nào nữa đâu. Nếu không thì cũng không đi làm cái nghề này rồi.” Mặc Dương nói.

“Hỏi thử xem. Chuyện đơn giản như vậy, thuộc hạ của anh có hơn một ngàn người, cũng không đến mức không có ai biết.” Hàn Tam Thiên nói.

“Được rồi, để tôi đi hỏi thử. Nếu thật sự không có ai làm được, cậu cũng không được trách tôi đâu đấy.”

Lúc này, Thích Y Vân ở bên cạnh thản nhiên nói: “Nhân tài ở ngay trước mặt thì anh không dùng, lại còn đi tìm người khác, lẽ nào anh bị mù rồi hả?"

Hàn Tam Thiên đột nhiên đứng bật dậy, nói: “Chuyện này cô đừng nhúng tay vào. Cả đoạn video cô vừa mới xem nữa, tốt nhất là nên quên sạch. Một lát nữa cô cũng chuyển đi luôn đi.”

Thích Y Vân kinh ngạc nhìn Hàn Tam Thiên. Cô ta vốn cho rằng bản thân có cơ hội để đắc ý, có thể thể hiện bản thân ở trước mặt anh, nhưng không ngờ thái độ của Hàn Tam Thiên lại đột nhiên thay đổi, còn muốn cô ta chuyển đi!

“Tại sao?" Thích Y Vân cắn răng chất vấn. Cô ta không muốn rời khỏi, bởi vì thời gian ở bên cạnh Hàn Tam Thiên vốn đã không nhiều, một phút một giây thôi cũng đều đáng để cô ta quý trọng.

“Nếu tôi thật sự bị nhà họ Hàn nhằm vào,

sự trả thù của bọn họ chắc chắn sẽ là mưa to gió lớn. Cô đi theo tôi thì chắc chắn sẽ bị liên lụy.” Hàn Tam Thiên thản nhiên nói. Anh không thể nào xác định cuối cùng chuyện này sẽ dẫn đến hậu quả như thế nào. Mà Thích Y Vân càng thân cận với anh thì cô ta sẽ càng gặp nhiều nguy hiểm. Thế nên vào lúc này rửa sạch quan hệ với Thích Y Vân chính là lựa chọn tốt nhất.

Vẻ mặt Thích Y Vân dại ra. Hàn Tam Thiên kêu cô ta rời khỏi là vì muốn bảo vệ

cô ta sao?

Giờ phút này, cảm giác thỏa mãn độtnhiên nảy sinh trong lòng Thích Y Vân. Cô ta cảm thấy dường như bản thân cũng đã nhận được đãi ngộ giống như Tô Nghênh

Ha.

“Không, tôi không đi. Nếu anh chết rồi, nhà họ Thích cũng sẽ tiêu tùng, tôi còn sống thì có ý nghĩa gì đâu chứ?" Thích Y Vân kiên định nói.

“Tôi không cần bạn đồng hành trên đường xuống suối vàng. Nếu cô không đi thì tôi đi!” Thái độ của Hàn Tam Thiên cũng vô cùng kiên định. Tuy rằng anh sẽ bao giờ động lòng với Thích Y Vân, nhưng anh cũng không muốn bởi vì chuyện của bản thân mà liên lụy tới cô ta.

“Hàn Yên đã biết tôi và anh ở cùng nhau. Ngay cả khi bây giờ tôi rời khỏi, lẽ nào anh cho rằng bọn họ sẽ bỏ qua cho tôi sao?” Thích Y Vân nói.

“Có thể tránh khỏi nguy hiểm hay không, tôi không dám chắc. Nhưng nếu cô tiếp tục ở cùng với tôi thì sẽ càng thêm nguy hiểm, đây là chuyện tôi có thể chắc chắn trăm phần trăm.” Hàn Tam Thiên nói.

Thích Y Vân nắm chặt tay. Nếu cho cô ta lựa chọn, cho dù là lúc đối mặt với cái chết, cô ta cũng sẽ không rời xa Hàn TamThiên.

Nhưng nhìn thái độ của Hàn Tam Thiên bây giờ, cô ta không đi không được.

“Hàn Tam Thiên, tôi rất thích anh. Cho dù không thể có được anh, tôi cũng sẽ tiếp tục thích anh. Thế nên nếu anh dám chết, tôi cũng dám đi theo anh.” Thích Y Vân đứng bật dậy. Sau khi nói xong mấy lời này, cô ta lập tức quay về phòng, thu dọn đồ đạc của mình.

Hàn Tam Thiên ngồi trên sofa cười khổ, tính tình của cô gái này đúng là lớn thật. Lúc bình thường thì trông có vẻ nhã nhặn, dịu dàng, yếu đuối, nhưng lúc này thì lại cứng rắn không khác gì sắt thép.

Thích Y Vân thu dọn xong quần áo, lần thứ hai xuất hiện ở trong phòng khách. Ánh mắt cô ta nhìn Hàn Tam Thiên vô cùng chân thành tha thiết, nói: “Nhớ kỹ, anh không được chết. Nếu thật sự chết, trên đường xuống suối vàng cũng phải đợi tôi, tôi sẽ nhanh chóng tới tìm anh.”

Đầu của Hàn Tam Thiên không hề ngẩng lên. Sau khi nghe thấy tiếng đóng cửa, lúc này anh mới ngửa người nằm xuống sofa.

Bạn đang đọc Chàng Rể Đa Tài (Bản Dịch) của Tuyệt Nhân
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi KhanhLy2308
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 30

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.