Không biết có phải do hiệu ứng cánh bướm hay không, nhìn cảnh tượng trước mắt, Trình Hành có chút ngẩn người.
Kiếp trước Triệu Long cũng xin nghỉ vì bệnh, hắn cũng được Trịnh Hoa sắp xếp xuống tổ chức mọi người dọn dẹp vệ sinh.
Trong số những người xuống quét dọn bên ngoài kia cũng có Khương Lộc Khê.
Nhưng sau khi xuống lầu thì Trình Hành không quản bọn họ nữa, ai quét căn tin ai quét nhà để xe đều là để bọn họ tự thương lượng.
Trình Hành vốn lười quản những chuyện này, sau khi xuống dưới, hắn đi tìm một nữ sinh lớp bên cạnh cũng xuống dọn dẹp vệ sinh để nói chuyện, hôm đó nói gì thì quên rồi, chỉ nhớ là đã chọc ghẹo cho cô gái kia cầm chổi đuổi đánh.
Nhưng hôm đó người quét dọn nhà để xe chắc chắn không phải Khương Lộc Khê.
Cốt truyện kiếp này lặp lại, Trình Hành chỉ là không muốn để cô phải vất vả, bởi vậy mới để cô đi quét nhà để xe.
Ai ngờ chỉ là một thay đổi nhỏ này lại có thể xảy ra chuyện.
Cho nên có thể tưởng tượng được, việc hắn được trọng sinh, thật sự có thể thay đổi quỹ tích của kiếp trước.
Rõ ràng biết rõ sau này sẽ xảy ra chuyện gì, lại có thể tự tay điều chỉnh thay đổi, đây có lẽ mới chính là niềm vui lớn nhất của việc trọng sinh. Đương nhiên, trọng sinh về tuổi thanh xuân, chậm rãi cảm nhận khoảng thời gian êm đềm hiện tại mới là điều Trình Hành muốn làm nhất.
Hắn không nóng vội đi kiếm tiền sau khi trọng sinh cũng là vì vậy.
Kiếp trước đã cố gắng hơn nửa đời người, hắn sớm được sống một cuộc sống tự do tài chính.
Mà khoảng thời gian thanh xuân tươi đẹp trong sáng ấy mới là thứ mà hiện tại Trình Hành khao khát nhất.
Vừa để bù đắp những tiếc nuối, vừa chậm rãi gom nhặt lại quãng thời gian đã từng bị lãng phí.
Bất kể là kiếp nào, không có tiền thì đương nhiên đều không ổn. Nhưng đã trọng sinh thì tuyệt đối sẽ không thiếu tiền, hơn nữa thời gian để Trình Hành kiếm tiền còn rất nhiều, còn sáu bảy năm nữa cha hắn mới đầu tư thất bại đến mức trắng tay, sáu năm này dư sức để Trình Hành thay đổi rất nhiều thứ.
Vì vậy, hắn muốn nhân lúc còn có thể, cố gắng cảm nhận quãng thời gian thanh xuân tươi đẹp này.
Khương Lộc Khê nhìn vết thương trên tay phải, lại nhìn hàng xe đạp ngã rạp xuống, mím môi.
Chổi quét sân rất to, cô không cao, bởi vậy phải dùng sức lắm mới quét được.
Hôm qua tay phải vừa bị tường cứa vào, lúc thường không dùng sức thì không sao, vừa dùng sức một chút thì vết thương lại bị rách ra, vừa rách là máu lại chảy, đau đến mức khiến cô phải buông chổi.
Vừa định nhặt lên thì cô bắt gặp một con rắn, tuy chỉ là loại rắn nước bình thường không có độc, nhưng chung quy lại thì phản ứng thường thấy của đại đa số mọi người là sẽ sợ hãi khi gặp phải rắn, đặc biệt là đối với nữ giới thì càng nhạy cảm hơn nữa, vậy là cô bị giật nảy mình mà làm đổ nguyên cả hàng xe đạp.
Nhưng Khương Lộc Khê cũng không để ý đến, cô cúi đầu nhặt chổi lên, sau đó bắt đầu dựng những chiếc xe đạp bị mình làm đổ. Mà khổ nỗi là những chiếc xe đạp kiểu cũ này khá nặng, không nhẹ như xe đạp đời sau.
Khương Lộc Khê cũng không oán trách, bởi vì dù sao cũng là do cô làm đổ.
Cô dựng được một chiếc, thở hổn hển, định đi dựng chiếc thứ hai.
"Để tôi làm cho, mấy chiếc xe này nặng lắm." Trình Hành bước tới.
"Không cần đâu." Khương Lộc Khê lắc đầu: "Không nhiều lắm đâu, cũng không quá nặng, một lát là xong thôi."
Trình Hành coi như không nghe thấy, hắn bắt đầu dựng xe giúp cô.
"Thật sự không cần đâu, tôi tự làm được."
"Chỗ này ít nhất cũng phải bốn năm chục chiếc, cậu dựng đến bao giờ, sắp vào lớp rồi, nhanh lên rồi về lớp."
Mấy chiếc xe đạp này không nhẹ, hơn nữa lại nhiều như vậy, nếu Khương Lộc Khê tự mình dựng, e là đến lúc vào lớp cũng chưa xong, mà cho dù có dựng xong, với thân hình nhỏ bé của cô thì chắc cũng mệt đến tắt thở.
Khương Lộc Khê thở dài, biết không cản được Trình Hành, cô chỉ có thể chạy đến đầu bên kia, nhanh chóng dựng xe.
Hai người cùng làm, tốc độ nhanh hơn hẳn.
Hơn nữa Trình Hành sức dài vai rộng, dựng xe rất nhanh.
Dưới sự phối hợp của hai người, mấy chục chiếc xe đạp nhanh chóng chỉ còn lại hai chiếc cuối cùng.
Trình Hành dễ dàng dựng chiếc xe trong tay mình lên.
Sau đó, hắn thấy Khương Lộc Khê đang loay hoay dựng chiếc xe cuối cùng, trông có vẻ rất khó khăn.
Nhưng cuối cùng cũng dựng lên được.
"Cám ơn. Để… Để tôi mời cậu chai nước." Khương Lộc Khê ngập ngừng nói.
Dù rằng ấn tượng của cô đối với Trình Hành không tốt, nhưng vừa rồi hắn thật sự đã giúp cô.
Nếu như không có hắn, chắc chắn cô phải rất vất vả mới dựng hết chỗ xe này lên.
"Đừng động đậy." Trình Hành nhíu mày.
Ánh mắt hắn dừng lại trên tay phải Khương Lộc Khê.
Nhận thấy ánh mắt Trình Hành đang nhìn tay phải của mình, Khương Lộc Khê vội vàng giấu tay ra sau lưng.
"Vừa nãy dựng xe bị thương sao?" Trình Hành hỏi.
"Không phải." Khương Lộc Khê lắc đầu.
"Chắc là bị tường xi măng cứa vào, hơn nữa chắc là bị lâu rồi."
Nếu bị xe đạp cứa vào thì vết thương không phải như vậy.
Hơn nữa, nếu mới bị thương, trên tay chắc chắn sẽ có da chết.
Là một người từng đánh nhau mỗi ngày, Trình Hành bị tường xi măng cứa vào là chuyện thường.
Hắn thở dài: "Trên tay bị thương sao lúc nãy không nói? Vừa nãy chổi rơi khỏi tay cậu cũng là vì vậy phải không?"
Khương Lộc Khê im lặng.
"Đứng im đó."
Trình Hành vọt lẹ vào căn tin nhỏ trong trường, mua mấy miếng băng cá nhân.
Nhưng Khương Lộc Khê không nghe lời hắn.
Khi Trình Hành quay lại, cô đã cầm chổi quét dọn.
Trình Hành giật lấy cây chổi trong tay cô, sau đó đưa băng cá nhân cho cô.
Nhưng Khương Lộc Khê cứ đứng nhìn băng cá nhân trên tay Trình Hành, không nhận.
"Sao, muốn tôi dán cho cậu à?" Trình Hành nhướng mày hỏi.
Lời này vừa nói ra, Khương Lộc Khê sợ đến mức vội vàng nhận lấy một miếng băng cá nhân dán vào tay.
"Còn mấy miếng này nữa." Trình Hành nói.
"Không cần đâu, một miếng là đủ rồi." Khương Lộc Khê nói.
"Cầm lấy đi, thay cho nhau mà dùng!" Trình Hành hơi gằn giọng.
Khương Lộc Khê vẫn lắc đầu.
"Cầm lấy!"
Trình Hành nhíu mày, sau đó hung hăng đe dọa: "Không là tôi đập cho một trận!"
Khương Lộc Khê rén đến mức nhận lấy chỗ băng cá nhân còn lại.
Thấy cô nhận lấy, Trình Hành thở phào nhẹ nhõm.
Mẹ nó, muốn quan tâm cô một chút mà còn khó hơn lên trời!
Thôi bỏ mẹ rồi, sau này chắc chắn cô sẽ nghĩ hắn là một tên vũ phu.
Trình Hành cầm cây chổi trong tay, bắt đầu dọn dẹp rác trên hành lang nhà để xe.
Bên phía các bạn học khác cũng sắp xong rồi, bên này cũng phải nhanh chóng quét dọn cho xong.
Cũng may trong nhà để xe quả thật không có gì.
Trình Hành nhanh chóng quét rác thành một đống.
"Lấy cái ky hốt rác giúp tôi." Trình Hành nói.
"Hả? À à…"
Khương Lộc Khê vẫn còn đang ngẩn người cầm cái ky hốt rác tới.
Trình Hành cầm ky hốt rác, trút rác vào thùng rác bên cạnh.
"Cậu có thể đừng giúp tôi nữa được không!"
Đúng lúc này, Khương Lộc Khê đang đứng bên cạnh hắn bỗng nhiên ngẩng đầu nói một câu.
Đăng bởi | babydonthurtme |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Cập nhật | |
Lượt đọc | 36 |