Tào Tuyết Nhu!
Quý phụ nhìn thấy Tống Diên, ánh mắt lộ ra vẻ căm hận không gì sánh được. Nếu như ánh mắt có thể giết người, khẳng định là quý phụ này đã giết chết Tống Diên một trăm lần một ngàn lần rồi.
Mà cách đó không xa, ở trên bàn, có một lọ bột si tâm. Ánh mắt hai người đồng thời rơi vào lọ bột si tâm ấy.
Quý phụ lộ ra vẻ hờ hững. Nàng đã biết vận mệnh của mình bởi vậy nàng nhắm mắt lại, chờ đợi với vẻ chán ghét.
Tống Diên hỏi: “Ngươi là ai?”
Quý phụ không trả lời, nàng biết thân phận của mình có lẽ sẽ chỉ kích thích dục vọng của tên ác tặc trước mắt mà thôi, vì thế mới nói với chất giọng lạnh như băng: “Ngụy Vương sẽ không bỏ qua cho các ngươi, món nợ hôm nay, nợ máu phải trả bằng máu!”
Tống Diên vẫy vẫy tay về phía sau lưng.
Khâu Liên Nguyệt đi tới.
Tống Diên hỏi: “Có quen biết không?”
Khâu Liên Nguyệt nhìn về phía đối phương, ngay sau đó chợt lộ ra vẻ kinh ngạc đến khó tin rồi theo bản năng nói: “Vương phi!!”
Chờ nói xong câu này, nàng nhìn về phía Tống Diên tiếp tục: “Nàng là vương phi của Trấn Nam Vương ở Đại Ngụy, Tào Tuyết Nhu.”
Tống Diên hỏi: “Nàng ta làm sao?”
Khâu Liên Nguyệt nói: “Nàng là mẫu thân của thế tử Trấn Nam Vương, ở trong Trấn Nam Vương phủ cũng là đại quý phụ, nàng...”
Khâu tiểu nương tử đã có chút nói năng lộn xộn.
Tống Diên hỏi thẳng: “Nàng ta bao nhiêu tuổi?”
Khâu tiểu nương tử thoáng suy nghĩ một chút rồi nói: “Thế tử Trấn Nam Vương dũng mãnh thiện chiến, đã gần ba mươi, Tào vương phi ít nhất cũng năm mươi rồi.”
Quý phụ đối diện tức giận nói: “Ta không phải Tào Tuyết Nhu, ngươi nhận lầm người rồi.”
Tống Diên có chút im lặng. Hắn suy nghĩ lại, rất nhanh đã rõ ràng mọi chuyện. Huyết mạch của Đa Vĩ Hồ Tộc của Sơn Hải quốc đúng là cường đại, nữ tử hơn năm mươi nhưng liếc mắt một cái lại có cảm giác nàng ta chính là một giai nhân tuổi mới đôi mươi, từ ngoại hình đến làn da đều mang đến cảm giác như vậy. Nhưng thật ra nếu nhìn kỹ vẫn có thể cảm nhận được có vài phần già nua trưởng thành hiện lên giữa đôi lông mày.
Cho nên mới nói Khôi Lỗi Cung phân chia “ lô đỉnh” cho đệ tử phía dưới căn bản không phải dựa theo thân phận, mà đơn giản là do phía trên giữ lại những người trẻ tuổi xinh đẹp trong huyết mạch hoàng thất Đại Ngụy, còn những quý phụ lớn tuổi một chút thì phân phát cho đám đệ tử bình thường. Dù sao thì nữ tử hơn năm mươi tuổi trong dòng dõi bọn họ vẫn vượt xa nữ tử bình thường.
Nếu Khâu tiểu nương tử không nói, Tống Diên cũng không nhìn ra nàng này chính là phụ nhân khoảng năm mươi tuổi.
“Vương phi.” Tống Diên có chút buồn rầu xoa xoa mi tâm.
Nhưng người ta căn bản không đáp lời, mà dùng một loại ánh mắt thù hận đến cực hạn nhìn chằm chằm vào hắn.
“Thôi.” Tống Diên khẽ thở dài, sau đó lấy tóc của mình đốt thành tro bằng ngọn lửa trong động, trộn với bột si tâm kia đổ vào tay, cuối cùng mới đi tới trước mặt Trấn Nam Vương phi.
Tào Tuyết Nhu lạnh lùng nhìn hắn.
Tống Diên nhẹ nhàng thổi bột si tâm vào mũi nàng.
Ước chừng thời gian một nén nhang, Tào Tuyết Nhu trước đó còn lạnh lùng đã bắt đầu thay đổi. Rõ ràng là nàng vẫn còn nhớ mình là ai, nhưng lại không cách nào ức chế được tình cảm đối với thiếu niên trước mắt, trong lòng nàng tràn ngập dục niệm, nhưng cũng có cảm giác mâu thuẫn mãnh liệt.
Tống Diên quan sát một lát, thấy nàng đã thuần phục hoàn toàn, mới vội vàng tháo dây trói cho nàng, sau đó nói: “Vương phi, sau này ngươi ở phòng này đi, ta sẽ không động vào ngươi.”
Tuy hắn thích tình dục, nhưng hắn vẫn không thể ra tay được với nữ nhân nước mất nhà tan này.
Nghe được câu nói này, mâu thuẫn trong lòng Tào Tuyết Nhu lập tức không còn, thậm chí là ngay sau đó, hảo cảm của nàng đối với thiếu niên trước mắt còn tăng lên không thể kiểm soát được. Nàng là phàm nhân, vốn không có cách nào chống lại được loại thủ đoạn kỳ dược hỗn tạp của tu sĩ này.
Một lúc lâu sau, nàng thở dài nói: “Ngươi cũng không cần gọi ta là Vương Phi đâu, cứ gọi ta Tuyết Nhu đi, ra bên ngoài cũng dễ chấp nhận hơn.”
Giờ này khắc này, nàng rất muốn suy nghĩ về Trấn Nam Vương, còn có Thế tử, nhưng sức mạnh của kỳ dược lại đang mạnh mẽ vặn vẹo suy nghĩ trong đầu nàng, làm cho nàng khó có thể kiềm chế được bản thân chỉ muốn suy nghĩ và quan tâm đến chàng trai trẻ trước mặt này mà thôi.
Tống Diên suy nghĩ một chút mới lên tiếng nói: “Ngươi vừa mới nói Ngụy Vương sẽ không bỏ qua cho chúng ta, là có ý gì?”
Tào Tuyết Nhu nói: “Ta chỉ mơ hồ biết được Hoàng huynh, cũng chính là Ngụy Vương, có mối liên hệ không thể tách rời với Sơn Hải quốc.”
Tống Diên nói: “Cho dù như thế, Sơn Hải quốc cũng không thể vì một quốc gia phàm nhân mà ra tay với chúng ta chứ?”
Tào Tuyết Nhu chậm rãi lắc đầu, nàng có thể biết tin tức này cũng vì địa vị của nàng cao, còn lại nàng cũng không biết.
Tống Diên lại hỏi: “Sơn Hải quốc là cái gì?”
Đăng bởi | TachTraThanhXuan |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt đọc | 3 |