Soái Ca Thật Trùng Hợp
Bởi vì hắn trông thấy Lạc Thanh Đồng sau khi đánh chết tên đầu lĩnh ngân y nhân kia, liền nhào tới trước mặt người kia, các loại “sờ mó lung tung” !
Không sai, chính là sờ mó lung tung!
Dạ Thiên Minh lạnh lùng nhìn đối phương cười tủm tỉm đưa đôi tay nhỏ mềm mại kia trực tiếp thăm dò vào trước ngực ngân y nhân kia!
Nữ nhân này, không biết cái gì gọi là nam nữ thụ thụ bất thân, người sống chớ gần sao?
Hay là nói nàng ngay cả người chết cũng không buông tha, chỉ cần là dáng người hơi tốt một chút, liền muốn chiếm một chút tiện nghi?
Dạ Thiên Minh không tránh khỏi nghĩ đến cảnh tượng lúc trước mình bị Lạc Thanh Đồng uy hiếp và cưỡng bách trong thánh tuyền chữa thương, sắc mặt lập tức âm trầm xuống.
Nữ nhân này! Trước đó còn nói là lỡ tay!
Có trời mới biết, Lạc Thanh Đồng thật sự oan uổng a!
Nàng đây đâu phải chiếm tiện nghi gì!
Nàng đang lục soát trên người họ!
Thân phận của những ngân y nhân này không đơn giản, hiện tại người đã chết, nàng đương nhiên là muốn điều tra một chút, xem có thể phát hiện ra manh mối gì hay không, thuận tiện vơ vét một chút đồ tốt a!
Nhưng mà bởi vì một loạt ấn tượng xấu trước đó, lại thêm Dạ Thiên Minh thân phận tôn quý, gần như sẽ không tiến hành loại chuyện lục soát người này, lập tức liền coi hành động của nàng là nổi sắc tâm.
Không biết vì sao, hắn nhìn vẻ mặt híp mắt của Lạc Thanh Đồng, trong lòng liền cảm thấy bực bội.
"Vút" một tiếng, thân hình Dạ Thiên Minh lập tức hiện ra bên cạnh Lạc Thanh Đồng.
"A, đây là cái gì?"
Lạc Thanh Đồng đang lục soát được một thứ, đang định nhìn kỹ, bỗng nhiên cảm giác được bên cạnh có thêm một người.
Trong lòng nàng giật thót, trong nháy mắt đã nhét thứ lục soát được vào trong ngực, định nhảy ra.
Nhưng mà, ngay khi nàng vừa hành động, một luồng khí tức cường đại, trong nháy mắt triển khai bình chướng, bao phủ không gian xung quanh nàng một cách chắc chắn.
"Bốp!"
Sau lưng Lạc Thanh Đồng nặng nề đụng phải một bức tường khí.
"Còn muốn chạy?"
Thanh âm lạnh như băng, mang theo sự tức giận rõ ràng.
Lạc Thanh Đồng trong lòng đột nhiên nhảy dựng lên, gượng cười ngẩng đầu, hướng nam nhân trước mặt chào hỏi.
"Này, soái ca! Thật trùng hợp, ha ha... Lại gặp mặt rồi."
Dạ Thiên Minh lạnh lùng nhìn nàng, bỗng nhiên giơ tay chộp tới nàng, mục tiêu chính là Tiểu Hương Trư trong tay áo nàng.
Lạc Thanh Đồng lại cho rằng hắn tới trả thù.
"Này này! Soái ca, có chuyện từ từ nói, đừng động thủ nha! Ta đã nói trước đó là lỡ tay mà! Ngươi có cần phải chấp nhất như vậy không?!"
Nhìn bàn tay của nam nhân chộp tới, trong lòng Lạc Thanh Đồng bỗng nhiên căng thẳng, gần như là theo bản năng, đồng thuật trong hai mắt liền vận chuyển tới cực điểm.
Trong phút chốc, các luồng lưu động của kình khí không khí xung quanh hiện ra trong mắt nàng.
Một giây sau, thân hình Lạc Thanh Đồng mạnh mẽ vọt tới, tránh được một trảo này của Dạ Thiên Minh, chạy về phía sau.
Bức tường khí chắn phía sau nàng lúc trước, không biết từ lúc nào, lại bị nàng dễ dàng vòng qua!
Thấy hành động này của Lạc Thanh Đồng, ánh mắt Dạ Thiên Minh chợt lóe lên!
Trên người nữ nhân này có quá nhiều bí mật! Thậm chí ngay cả khí tức phong tỏa của hắn cũng có thể trực tiếp phá vỡ!
Dạ Thiên Minh rốt cuộc nghiêm túc.
Vút!
Khi Lạc Thanh Đồng tự cho là mình đã chạy thoát, bước chân của Dạ Thiên Minh trực tiếp bước về phía trước một bước.
Khoảng cách mấy trượng, dưới một bước này của hắn, trong nháy mắt giống như gần trong gang tấc, vèo một cái liền rút ngắn lại.
Thân hình Dạ Thiên Minh trực tiếp xuất hiện bên cạnh Lạc Thanh Đồng đang chạy trốn, giống như ngay từ đầu đã không hề rời xa.
Một tay kia của hắn chộp thẳng về phía Lạc Thanh Đồng.
Kình phong mang theo, mang theo khí tức không thể địch nổi.
Khí tức này so với những ngân y nhân kia mà nói, giống như Ngũ Nhạc đối với gò đất, nước chảy trên núi cao đối với khe suối nhỏ, quái vật khổng lồ đối với con kiến!
Vững vàng không thể địch nổi, mênh mông không thể ngăn cản!
------------
Đăng bởi | BachDa |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt đọc | 2 |