Cự Mãng Tập Kích
Ầm ầm!
Lạc Thanh Đồng cảm giác cực kỳ nhạy cảm, khi nàng phát giác được phía trước có điều không đúng, một trận thanh âm đinh tai nhức óc trong nháy mắt truyền đến.
Cùng lúc đó, một trận gió tanh đập vào mũi.
Cho dù là cách xa nhau mấy chục trượng, cách vô số cây cỏ, gió tanh kia cũng giống như cuồng phong mưa rào, đập vào mặt mà đến.
"Vút!"
Giống như lưỡi dao sắc bén cắt ra.
Nơi khí tức kia phất qua, cây lớn đổ sụp, cỏ dài ngã xuống, lộ ra cảnh tượng phía trước.
Con ngươi Lạc Thanh Đồng co rụt lại.
Chỉ thấy phía trước vô số cự mãng kết thành cục, kết thành từng cục thịt to lớn, bôn tập đến phía nàng bên này.
Lưỡi rắn phun ra, đầu rắn tam giác, con mắt hung ác, thân thể to lớn xoắn xuýt cùng một chỗ, đều tỏ rõ sự đáng sợ cùng khủng bố của những cự mãng này.
Yêu thú tam giai!
Lạc Thanh Đồng nhìn những con rắn lớn dài gần trăm trượng quấn quýt lấy nhau lăn tới.
Khắp núi đồi đều là bầy rắn, cảnh tượng này đủ để cho cường giả cấp Vũ Hầu tê cả da đầu!
Loại yêu mãng tam giai này, một con đã có thể dễ dàng đánh chết một võ sư.
Võ tướng tầm thường đối đầu bọn chúng cũng cần cẩn thận.
Hiện giờ ở đây đâu chỉ có trăm con!
Số lượng cự mãng khổng lồ như vậy, lại là đang truy kích một người.
"A! Các ngươi không nên đuổi theo ta! Không nên a!"
Một tiểu thiếu niên chạy ở phía trước cự mãng, hai mắt đều ngậm lấy nước mắt, vừa chạy vừa nức nở.
Nhìn ra được hắn thập phần sợ hãi, trên khuôn mặt tinh xảo như búp bê kia, treo từng đạo nước mắt, lông mi kịch liệt run rẩy, phảng phất sau một khắc liền sẽ khóc rống thất thanh.
Thiếu niên khoảng chừng tám tuổi, trên người mặc quần áo lộng lẫy, bên hông treo ngọc bội quý báu.
Trang sức toàn thân trên dưới bao gồm quần áo, đều là Linh Khí, giờ phút này đều tỏa ra hào quang, ngăn cản công kích của những cự mãng kia.
Có thể nhìn ra được, những linh khí này cũng không phải là thứ gì vừa nhìn không ra dùng.
Nhưng số lượng cự mãng quá nhiều.
Linh khí trên người hắn có nhiều hơn nữa, cũng không chống đỡ được tiêu hao như vậy, ánh sáng đã rất yếu ớt.
Tiểu thiếu niên kia vừa khóc vừa chạy về phía Lạc Thanh Đồng.
Bước chân lảo đảo, giống như một khắc sau sẽ té ngã.
Đúng lúc này, hắn nhìn thấy Lạc Thanh Đồng, bỗng nhiên trừng hai mắt, mở to.
"Tiên... Tiên nữ tỷ tỷ!"
Nơi gió tanh của cự mãng thổi qua, cỏ cây cao lớn ngã xuống, Lạc Thanh Đồng nhìn thấy hắn, hắn đương nhiên cũng nhìn thấy Lạc Thanh Đồng.
Khoảng cách gần trăm trượng, khuôn mặt tuyệt mỹ giống như Cửu Thiên Huyền Nữ của Lạc Thanh Đồng cứ như vậy đụng thẳng vào trong mắt tiểu thiếu niên.
Lúc này nàng đang lạnh lùng nhìn tiểu thiếu niên và đám cự mãng kia, nhưng không biết bộ dáng này đã tạo cho thiếu niên sự kích thích lớn đến mức nào.
Nhất định là tiên nữ!
Cho nên mới có thể thong dong trấn định đối mặt nhiều yêu thú tam giai như vậy.
Thiếu niên trong lòng vui mừng, đang muốn chạy nhanh kêu cứu về bên này.
Nhưng khi đối diện với đôi mắt trống rỗng mờ mịt của Lạc Thanh Đồng, hắn lại sững sờ.
Sau đó lại nhìn thấy vết máu và vết thương trên bộ áo bào màu hồng của Lạc Thanh Đồng.
Thì ra tiên nữ tỷ tỷ không phải không sợ, mà là không nhìn thấy sao?
Nàng làm sao lại xuất hiện ở chỗ này? Chẳng lẽ cũng là bị người ám hại?
Nghĩ đến thiếu niên bước chân chợt trì trệ.
Hắn cắn răng, hai mắt rưng rưng, cuối cùng hất đầu chạy tới một bên khác.
"Tiên nữ tỷ tỷ! Ngươi đi mau! Ta dẫn dụ những cự mãng này rời đi! Ngươi chạy mau! Chạy về phía trước, không được quay đầu lại!"
Giọng nói của thiếu niên vô cùng run rẩy.
Linh khí trên người hắn đã không chống cự được bao lâu nữa.
Nếu như dùng Lạc Thanh Đồng để cản một chút, nói không chừng có thể tìm được một cơ hội chạy trốn.
Nhưng hắn trời sinh tính tình thuần lương, cũng không nguyện ý vì mình mà hại tính mạng người.
Dù sao cuối cùng hắn cũng chưa chắc có thể sống, thì đừng hại người khác nữa!
Nghĩ vậy, hắn vừa rơi lệ vừa chạy về phía xa, đồng thời kêu Lạc Thanh Đồng chạy mau.
------------
Đăng bởi | BachDa |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt đọc | 15 |