Soái ca cứu mạng!
Phía trước, Dạ Thiên Minh một thân áo bào ngân, tóc đen, trong khung cảnh trời long đất lở này, giống như thần linh giáng thế.
Khuôn mặt ẩn sau làn sương mù dày đặc kia, dù mờ mờ ảo ảo, cũng không che giấu được vẻ tuấn mỹ bức người!
Quanh thân nam nhân tản ra một luồng khí thế cường đại, trong khung cảnh trời long đất lở do Tiếp Thiên Thần Thú tạo ra, đơn độc, không hề gợn sóng!
Nhưng dù hắn có mạnh hơn nữa, Lạc Thanh Đồng cũng có thù với hắn!
Chạy qua đó như vậy, đừng nói là cứu mạng! Không bị một chưởng đánh chết đã là may!
Con heo ngu ngốc này, rốt cuộc là dẫn tới cứu tinh hay là sát tinh vậy!
Lạc Thanh Đồng nghiến răng trừng mắt nhìn con heo nhỏ trong tay mình.
Cảm nhận được lửa giận của nàng, Tiểu Hương Trư cố gắng rụt cái cổ ngắn đến mức gần như không có, vẻ mặt không đủ lý lẽ, nói: "Hắn là người duy nhất có thể cứu chúng ta bây giờ. Tin ta đi, ngoài hắn ra, ở đây không ai có thể đỡ nổi một chiêu của Tiếp Thiên Thần Thú!"
Càng đừng nói là cứu bọn họ!
Bởi vậy, dù có nguy hiểm hơn nữa cũng phải xông lên! Thiếu nữ!
Kỳ thực Tiểu Hương Trư cũng rất bất đắc dĩ!
Nếu không phải tình thế bắt buộc, nó mới không muốn chủ động đến gần nam nhân này!
Trời mới biết nó chính là vì tránh hắn, mới khế ước với Lạc Thanh Đồng!
Kết quả không ngờ, cuối cùng vẫn là tự mình chui đầu vào rọ!
Nó hy sinh lớn như vậy, nữ nhân này lại còn không cảm kích!
"Hắn mạnh như vậy sao?" Lạc Thanh Đồng kinh ngạc trong lòng, sau đó rất nhanh lại nghĩ đến một chuyện khác.
"Ngươi rõ ràng với hắn như vậy! Trước đó hắn liều chết đuổi theo ta không buông tha, có phải cũng là bởi vì ngươi hay không?!"
Nàng đã nói nam nhân kia thoạt nhìn không giống như là không thuận theo không buông tha như vậy, còn đuổi giết ngàn dặm làm gì!
Hóa ra lại là con heo này giở trò quỷ!
Tiểu Hương Trư nào dám thừa nhận, nó sợ Lạc Thanh Đồng tức giận, lỡ tay liền bóp chết nó!
Đến lúc đó nó tìm ai khóc đây!
"Không phải! Tuyệt đối không phải! Ta nói bây giờ ngươi có thể nghĩ biện pháp chạy trốn trước không! Hắn nhìn về phía bên này! Ngươi mau nghĩ biện pháp giải quyết hắn đi!"
"Giải quyết cái đầu ngươi!"
Lạc Thanh Đồng hận không thể một bàn tay đập chết nó.
"Nam nhân này mạnh như vậy, ngươi đi giải quyết thử xem a!"
Nói đơn giản như vậy sao!
"Lần trước không phải ngươi đã thành công rồi sao? Dùng chiêu đó đi!"
Lạc Thanh Đồng bị nó chọc giận gần chết.
"Cho nên ngươi liền dẫn ta tới nơi này? Ngươi coi hắn ngu xuẩn giống như ngươi a? Cùng một lần làm, ai sẽ liên tiếp hai lần!"
Con heo ngu ngốc này!
"A? Vậy làm sao bây giờ?" Tiểu Hương Trư trợn tròn mắt.
Nếu như nam nhân kia không chịu ra tay, bọn họ chết chắc rồi!
"Nếu không ngươi đổi một cái khác, háo sắc a dụ thử xem?"
"Thử cái đầu ngươi!"
Lạc Thanh Đồng cũng lười để ý tới nó.
Sau lưng nàng, Tiếp Thiên Thần Thú đã càng ngày càng gần.
Bóng ma khổng lồ kia đã hoàn toàn bao phủ phạm vi trăm dặm xung quanh nàng.
Mà đối diện, Dạ Thiên Minh cũng nhìn sang bên này.
Mẹ nó! Trước có sói sau có hổ!
Ông trời ơi, rốt cuộc ta có thù oán gì với ngươi, ngươi lại muốn giày vò ta như vậy!
Lạc Thanh Đồng sắp chửi má nó rồi.
Đúng lúc này, huyết quang trong mắt nàng chợt lóe lên, bỗng nhiên có chủ ý.
"Xin lỗi soái ca, dù sao trước đó cũng đã lừa ngươi hai lần, cũng không quan tâm lừa thêm một lần đúng không?"
"Cứu một mạng người còn hơn xây bảy tháp phù đồ! Ta đây là đang giúp ngươi tích công đức!"
Lạc Thanh Đồng lẩm bẩm trong miệng, sau đó quyết tâm, cắn răng, tung người vọt tới chỗ Dạ Thiên Minh.
"Soái ca, cứu mạng a!"
Tiếng kêu này, trung khí mười phần, nguyên khí dư thừa! Trong nháy mắt liền vang vọng tám hướng!
------------
Đăng bởi | BachDa |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt đọc | 3 |