Thừa nước đục thả câu
"Đáp ứng, hoặc là chết ngay bây giờ!"
Ánh mắt Lạc Thanh Đồng lạnh lùng nhìn nó.
Con Tiếp Thiên Thần Thú kia gào thét giãy giụa, sau đó vô lực gật đầu thỏa hiệp.
Nó không muốn đứa nhỏ vừa sinh ra vận mệnh đã bị người khác khống chế, nhưng nó càng không muốn con của mình chết.
Chết rồi, thì không còn gì nữa!
So ra, hy sinh tự do cũng không tính là gì.
Lạc Thanh Đồng đi tới.
"Gầm." Con Tiếp Thiên Thần Thú kia dùng móng vuốt nhẹ nhàng kéo kéo góc áo của nàng.
Thực lực của nó lúc này quá yếu, Lạc Thanh Đồng cũng không sợ nó sẽ làm gì mình!
Huống chi, mệnh mạch của đối phương còn nắm giữ ở trong tay mình.
"Yên tâm đi, ta sẽ đối tốt với nó."
Nhìn thấy sự lo lắng và khẩn cầu nồng đậm bên trong Tiếp Thiên Thần Thú, Lạc Thanh Đồng biết nó muốn biểu đạt điều gì, lập tức gật đầu.
"Ngươi chuẩn bị đi! Ta sẽ kéo nó ra! Nhưng mà một khắc nó đi ra, ngươi cũng sẽ chết. Ngươi đã chuẩn bị sẵn sàng chưa?"
Thương thế của con Tiếp Thiên Thần Thú này quá nặng, tinh khí thần đều đã không cách nào chống đỡ được nữa.
Sở dĩ bây giờ còn chưa chết, chẳng qua là bởi vì đứa nhỏ trong bụng nó này.
Một khi Lạc Thanh Đồng kéo con của nó ra ngoài, nó sẽ lập tức tắt thở.
Nhưng cho dù là như vậy, trong mắt Lạc Thanh Đồng cũng không có quá nhiều xúc động.
Con Tiếp Thiên Thần Thú này trước đó còn muốn giết nàng!
Nếu không phải gặp gỡ Dạ Thiên Minh, lúc này mình đã sớm thành một cỗ thi thể!
Cái gọi là đồng tình, đối với nàng mà nói, là hoàn toàn không có chút ý nghĩa nào!
Nói khó nghe một chút, coi như Tiếp Thiên Thần Thú sẽ không chết, Lạc Thanh Đồng tại cứu hài tử của nó sau, cũng nhất định sẽ giết nó!
Nàng không cần lưu lại hậu hoạn có thể sẽ giết nàng.
"Gầm!"
Con Tiếp Thiên Thần Thú kia gật đầu.
Một giây sau, phối hợp với động tác của Lạc Thanh Đồng, nó dùng sức mạnh, một tiếng gào thét thê lương, trong nháy mắt vang vọng khắp đáy vực!
Hai tay Lạc Thanh Đồng bế một con thú nhỏ ướt nhẹp vẫn còn quấn trong bọc, nhìn thấy con Tiếp Thiên Thần Thú ngã trên mặt đất thì không còn hơi thở.
Trước khi chết, Tiếp Thiên Thần Thú đã rót một tia lực lượng cuối cùng của mình vào trong cơ thể của tiểu thú, khiến cho thân thể của nó không đến mức vì sinh non mà quá yếu!
"Ư ư..." Tiểu thú còn chưa mở mắt ra, thì đã run rẩy bò loạn trên bàn tay Lạc Thanh Đồng, tiếng kêu lanh lảnh, thập phần đáng yêu.
"Ngược lại rất nhu thuận."
Lạc Thanh Đồng vuốt ve lông tóc của nó, dựa theo khế ước của mình và Tiểu Hương Trư, cắn nát ngón trỏ của mình, đút máu của mình cho tiểu gia hỏa này.
"Ư ư..." Tiểu gia hỏa nhún nhún cái mũi hồng nhạt, mút ngón tay Lạc Thanh Đồng, cái mũi nhỏ cong cong, thập phần đáng yêu.
"Vù!"
Giống như khế ước với Tiểu Hương Trư, sau khi Tiểu Tiếp Thiên Thần Thú uống máu của nàng, đầu óc Lạc Thanh Đồng ong ong choáng váng một chút.
Trong nháy mắt, trên đỉnh đầu còn chưa mọc lông của tiểu thú đã xuất hiện một dấu ấn của Lục Mang Tinh, sau đó biến mất.
"Được rồi!"
Cảm nhận được liên hệ được tạo dựng lên trong đầu mình với thú nhỏ, Lạc Thanh Đồng hài lòng ôm lấy tiểu tử kia lao lên đỉnh núi.
Về phần nam nhân nằm ở đáy vực kia, Lạc Thanh Đồng mới không lo lắng!
Nam nhân kia lợi hại như vậy, cho dù là hôn mê, trong Cửu Vu sơn mạch này, cũng không có khả năng có người hoặc thú làm gì được hắn!
Nhưng cuối cùng vì phòng ngừa vạn nhất, Lạc Thanh Đồng vẫn ở thời điểm rời khỏi đỉnh núi, bày ra một trận pháp ẩn nấp đơn giản ở bốn phía, đem một chỗ sườn đồi này ẩn giấu đi.
Sau khi nàng rời đi một hồi, Dạ Thiên Minh liền tỉnh táo lại.
Tất cả ký ức đều quay về.
Dạ Thiên Minh còn chưa kịp kinh ngạc thương thế trong cơ thể mình lại bị áp chế xuống, trong đầu liền lắc lư ra một màn Lạc Thanh Đồng cưỡng hôn hắn kia.
------------
Đăng bởi | BachDa |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt đọc | 2 |