Vong Ân Phụ Nghĩa, Đồ Rác Rưởi
"Đông!"
Nhìn ánh mắt của mọi người đổ dồn về phía mình, Nhị phu nhân không chịu nổi kích thích này, "bịch" một tiếng, ngã lăn ra đất!
Hôm nay có thể nói là nàng ta đã mất hết mặt mũi! Ở ngay cổng lớn Hầu phủ mà bị người ta đánh thành nông nỗi này!
Chuyện này cũng cho qua đi!
Nhưng nàng ta đã hao tổn hết tâm tư cũng không thể phủ nhận thân phận của Lạc Thanh Đồng!
Rốt cuộc là vì sao nàng ta lại bị đánh thành như vậy chứ!
Nhị phu nhân chịu không nổi, ngất đi.
"Tam muội?"
Lạc Thanh Đồng nghiêng đầu nhìn về phía Lạc Tâm Ngưng, giơ tay ngoắc một nha hoàn bên cạnh.
"Khăn tay."
Nha hoàn kia nghe vậy vội vàng đưa khăn tay trong tay mình tới.
"Đại tiểu thư, xin... xin lỗi." Nha hoàn kia nhỏ giọng xin lỗi.
Vừa rồi, nàng ta cũng tham gia vào việc công kích Lạc Thanh Đồng.
"Không sao."
Lạc Thanh Đồng cũng không định so đo với những người này, dù sao kẻ đầu sỏ là Nhị phu nhân nàng cũng đã thu thập rồi!
Hơn nữa, những đòn công kích của đám người này trước đó đều bị nàng dẫn về phía Nhị phu nhân.
Với tâm tính của người kia, sau khi tỉnh táo lại, nhất định sẽ giận chó đánh mèo bọn họ.
Đến lúc đó có thể tránh được kiếp nạn này hay không, phải xem bọn họ có đủ thông minh hay không.
Nhận lấy khăn tay, Lạc Thanh Đồng cẩn thận lau tay, sau đó giống như ném rác rưởi, ném chiếc khăn tay xuống đất.
Nàng cười nhạt, ngẩng đầu, nhìn về phía Lạc Tâm Ngưng, nói: "Muội muội tốt, xa cách lâu ngày không gặp, đại tỷ ta thật sự rất nhớ muội đấy!"
Lời này của Lạc Thanh Đồng không hề sai chút nào.
Nguyên chủ đến lúc chết người mà nàng hận nhất, ngoại trừ đám người Thiên Vũ hoàng thất, chính là Lạc Tâm Ngưng!
Tuy rằng Lạc Thanh Đồng cũng không định để mình bị vướng bận bởi chấp niệm của nguyên chủ, nhưng rất trùng hợp, nàng ghét nhất là những kẻ tâm cơ!
Mà Lạc Tâm Ngưng chính là loại người điển hình trong số đó! Hơn nữa là loại người mà nàng cảm thấy khinh thường nhất!
Ngươi nói ngươi thông minh thì cứ thông minh đi! Có dã tâm thì cứ có dã tâm đi!
Nhưng ngàn lần vạn lần không nên lợi dụng và giẫm lên sự chân thành của nguyên chủ để leo lên!
Nếu như không có Lạc Thanh Đồng kia, Lạc Tâm Ngưng từ sớm đã bị sự lạnh nhạt, thờ ơ nơi hậu viện này làm hại chết rồi, chứ đừng nói đến chuyện leo lên vị trí hiện tại!
Bao gồm cả thiên phú và thực lực của nàng ta, thứ nào mà không phải là nguyên chủ cho nàng ta?
Không có nguyên chủ, nàng ta có thể có được dược liệu quý giá để chữa bệnh? Có thể tìm được dược sư xem bệnh cho mình?
Không có nguyên chủ, thiên phú võ đạo của nàng ta có thể khai mở?
Một kẻ ốm yếu bệnh tật! Nàng ta có tiền đồ và tương lai gì đáng nói?
Càng đừng nói là nguyên chủ đã lén lút san sẻ tài nguyên tu luyện của mình cho nàng ta, nhờ vậy mà nàng ta mới có được thực lực như bây giờ!
Nguyên chủ là cháu gái mà Lạc lão gia tử thương yêu nhất, là con nối dõi duy nhất của đại phòng! Là Ngũ hoàng tử phi tương lai của Thiên Vũ đế quốc!
Tài nguyên nàng có được nhiều gấp mấy chục lần so với các tiểu thư của tiểu quốc Hầu phủ hạ đẳng bình thường!
Ngay cả người của vương thất Đông Ly Quốc cũng hâm mộ đãi ngộ và tài nguyên của Lạc Thanh Đồng, lúc nào cũng tìm cách để lân la làm quen!
Nguyên chủ lại vì thương tiếc thân thể Lạc Tâm Ngưng mà chia hơn phân nửa tài nguyên của mình cho muội muội "thân thể yếu ớt mềm mại" từ nhỏ!
Tài nguyên luyện võ mà Lạc Tâm Ngưng nhận được so với Lạc Thanh Đồng còn nhiều hơn gấp bội!
Chính vì có lượng lớn tài nguyên và dược liệu tẩm bổ như vậy, thể chất vốn không tốt của Lạc Tâm Ngưng mới không ảnh hưởng đến tu vi võ đạo và thăng cấp của nàng ta!
Không có nguyên chủ, Lạc Tâm Ngưng ngay cả cái rắm cũng không phải! Làm sao đến lượt nàng ta bày mưu tính kế hãm hại nguyên chủ, thay thế địa vị của đối phương?
Nhưng nàng ta đã làm gì? Phế bỏ tu vi của nguyên chủ, làm mù hai mắt, cuối cùng ném nguyên chủ cho một đám người áo đen không rõ lai lịch chà đạp!
Nàng ta hận nguyên chủ đến vậy sao?
Nàng ta dựa vào cái gì mà hận?
Không có nguyên chủ, nàng ta ở Lạc gia này, ngay cả một con chó giữ nhà cũng không bằng!
Nàng ta có thể đoạt vị trí người thừa kế Hầu phủ, có thể tranh giành, nhưng không nên lấy việc làm tổn thương nguyên chủ làm cái giá phải trả!
Nếu như nàng ta thật sự có năng lực, muốn thay thế nguyên chủ, còn sợ không làm được sao?
Lạc Thanh Đồng cười lạnh.
Nói trắng ra là vong ân phụ nghĩa, không bằng heo chó!
------------
Đăng bởi | BachDa |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt đọc | 9 |