Bắt Rùa Trong Hũ!
Tửu lâu Túy Hồng.
Lạc lão gia tử mời một đám hoàng thân quốc thích, gia chủ thế gia hào môn của Đông Ly Quốc đến đây uống rượu, là để chúc mừng Lạc Thanh Đồng bình an trở về.
Mọi người đều biết chuyện hôn sự của Lạc Thanh Đồng và Ngũ hoàng tử của Thiên Vũ Đế Quốc, vốn tưởng Lạc Thanh Đồng gặp chuyện, mối hôn sự này coi như xong rồi!
Không ngờ Lạc Thanh Đồng phúc lớn mạng lớn, sống sót trở về, lúc này, đương nhiên phải nể mặt Lạc lão gia tử.
Một đám người, đều nhận lời mời đến đây.
Lão gia tử đã bao trọn gian phòng tốt nhất của tửu lâu Túy Hồng.
Vì chỉ là tiệc riêng, nên người được mời không nhiều, nhưng mỗi người, đều là nhân vật có tiếng nói ở Đông Ly Quốc!
Đúng lúc này, có người đến báo chuyện xảy ra ở cổng thành, Lạc lão gia tử nghe xong chấn động trong lòng, giận không thể tả!
Giữa lúc mọi người im lặng như tờ, sương phòng bên ngoài đột nhiên bị người ta đẩy mạnh ra.
Nơi Lạc lão gia tử và mọi người đang mở tiệc nằm ngay cạnh sương phòng, cách một tấm bình phong lớn, chia thành gian trong và gian ngoài.
Khi người bên trong không lên tiếng, người bên ngoài sẽ không biết bên trong có người.
Mọi người đang thắc mắc không biết là ai đi vào, bỗng nghe thấy bên ngoài vang lên một giọng nữ hổn hển:
"Thất công chúa! Chẳng phải trước đó ta đã nói với ngươi rồi sao? Ta sẽ làm tốt tất cả mọi chuyện! Ngươi đột nhiên nhúng tay vào là sao?! Thi thể nữ ở cổng thành có phải do ngươi làm không? Ngươi muốn ta phải thu dọn cục diện rối rắm này như thế nào đây?"
Lạc Tâm Ngưng lòng nóng như lửa đốt, đẩy cửa bước vào, nhìn thấy một thiếu nữ đang cúi đầu ngồi bên cạnh tấm bình phong, nàng ta lập tức lên giọng hạch sách!
Lạc Thanh Đồng ngồi bên cạnh tấm bình phong, đầu hơi cúi xuống, che khuất hơn phân nửa khuôn mặt.
Nghe thấy giọng nói của Lạc Tâm Ngưng, khoé môi nàng khẽ cong lên.
Cá đã cắn câu.
Thất công chúa? Thi thể nữ ở cổng thành?
Những người đang dự tiệc vừa định quát lớn kẻ xông vào phòng, đột nhiên nghe thấy đối phương nói ra những lời như vậy, tất cả đều khựng lại.
Bọn họ lén nhìn Lạc lão gia tử một cái, rồi đưa mắt nhìn nhau, không hiểu rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Đúng lúc này, bên ngoài đột nhiên vang lên một giọng nữ khác, cố ý hạ thấp:
"Ta làm tốt chuyện gì? Lạc Tâm Ngưng, ta không biết."
Bất ngờ nghe thấy giọng nói này, mọi người đều giật mình, bên ngoài vẫn còn có người sao?
Nhưng rất nhanh, bọn họ liền nhận ra.
Người bên ngoài không phải ai khác, chính là Lạc Thanh Đồng.
Vừa rồi có người đến bẩm báo chuyện của Lạc gia, Lạc Thanh Đồng trong lòng buồn bực, ở lại trong bữa tiệc cũng ngượng ngùng, nên nói muốn ra ngoài hít thở không khí!
Đây là giọng nói do nàng biến thành?
Nàng đang gài bẫy Lạc Tâm Ngưng?
Nghĩ vậy, hai mắt mọi người nhất thời sáng lên!
Chuyện này có ẩn tình!
Sự hứng thú của mọi người hoàn toàn bị khơi dậy.
Trong bữa tiệc im phăng phắc, bọn họ đều muốn xem xem, vở kịch lớn này của Lạc gia, rốt cuộc sẽ bùng nổ ra bí mật động trời gì!
Nhưng những lời tiếp theo của Lạc Tâm Ngưng, là điều mà bọn họ không thể nào ngờ tới!
"Ngươi không biết gì cả? A! Vũ Văn Tuyết, ngươi định qua cầu rút ván sao?"
Lạc Tâm Ngưng quả thực bị những lời này chọc cho tức cười!
Nàng ta vì chuyện vừa rồi mà tâm trí rối loạn, hoàn toàn không chú ý đến giọng nói của đối phương có gì đó không đúng.
Hơn nữa, từ đầu đến cuối đều không ngẩng đầu lên.
Nghe thấy đối phương dường như muốn đẩy hết mọi chuyện lên đầu mình, làm như không liên quan, Lạc Tâm Ngưng nhất thời mất hết lý trí.
"Ta đã làm những gì, chẳng lẽ ngươi thật sự không biết sao?! Ta đã giúp các ngươi dẫn Lạc Thanh Đồng đến Cửu Vu Sơn đột phá, phế bỏ tu vi của ả ta, đầu độc làm mù hai mắt ả! Còn ném ả cho một đám nam nhân chà đạp!"
"Nếu không phải Cửu Vu Sơn đột nhiên xảy ra biến cố, ta đã không thất thủ! Huống chi đây cũng không phải trách nhiệm của một mình ta! Chẳng phải ngươi cũng nói đã phái người đến giám sát sao? Người đâu?! Sao Lạc Thanh Đồng còn có thể bình an vô sự trở về!"
------------
Đăng bởi | BachDa |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt đọc | 4 |