Chủ Tử, Không Phải Động Tâm Rồi Chứ?
“Quả thực đã tốt hơn một chút, tuy rằng không rõ ràng. Nhưng… quả thực là có chuyển biến tốt.” Dạ Thiên Minh ngồi ngay ngắn trên chủ tọa trong đại sảnh, giơ tay vuốt ve tay vịn, đột nhiên buông lỏng khí tức đang thu liễm của bản thân.
“Ầm!” Phong Vũ và Bắc Kình bị khí tức Dạ Thiên Minh phát ra đẩy lui về phía sau mấy bước.
“Đây là!”
Hai người chấn động trong lòng, Phong Vũ sáng mắt, kêu lên: “Chủ tử! Khí tức người phát ra…”
“Mạnh hơn trước kia rất nhiều. Đúng không?” Dạ Thiên Minh nheo mắt nhìn bọn họ.
“Sau khi kinh mạch chính của ta được tu bổ, lực thừa nhận đối với lực lượng của bản thân đã có chút tăng lên. Nếu là trước kia, với lực đạo như vậy, sớm đã có kinh mạch đứt đoạn.”
Giọng nói của Dạ Thiên Minh nhàn nhạt, đôi mắt sắc bén nhìn về phía xa.
“Không chỉ như vậy, nửa tháng nay, thương thế ở kinh mạch không tái phát! Tuy rằng không biết rốt cuộc có thể kiên trì được bao lâu, nhưng so với khoảng thời gian trước dài hơn là điều không thể nghi ngờ.”
“Chủ tử yên tâm! Chúng ta nhất định sẽ tìm cách tìm được nàng ta! Cho dù là trói, cũng phải trói nàng ta đến trước mặt người!”
Nghe đến đây, Bắc Kình rốt cuộc không nhịn được nữa.
Đây đâu chỉ là tốt hơn một chút! Rõ ràng là tốt hơn trước kia rất nhiều!
Người ngoài không biết, nhưng những người hầu hạ bên cạnh chủ tử như bọn họ đều biết, khoảng thời gian kinh mạch chủ tử đứt đoạn ngày càng ngắn lại, kinh mạch đối với lực lượng bản thân thừa nhận ngày càng yếu!
Chủ tử… đã rất lâu không có toàn lực xuất thủ!
Nhìn thân thể chủ tử ngày càng suy yếu, trong lòng bọn họ còn sốt ruột hơn bất cứ ai!
Hiện tại có người có thể tu bổ kinh mạch của chủ tử, hơn nữa rõ ràng có thể khiến cho thương thế của hắn chuyển biến tốt, cho dù phải đào sâu ba thước đất, bọn họ cũng phải tìm ra người này.
“Ừ.” Dạ Thiên Minh khẽ đáp.
Sau đó nghĩ đến tính tình giảo hoạt lại tà mị tùy ý của Lạc Thanh Đồng, hơi dừng lại một chút, rồi phân phó: “Nữ nhân này giảo hoạt như hồ ly, các ngươi chưa chắc đã đối phó được nàng ta, sau khi tìm được người, trực tiếp thông báo cho bản tôn là được.”
Nghĩ đến việc Lạc Thanh Đồng có thể dùng cách mà trước đó đối phó với hắn để đối phó với Bắc Kình và Phong Vũ, trong lòng Dạ Thiên Minh bỗng dưng có chút không thoải mái.
“Mệnh lệnh này, truyền xuống dưới. Sau khi tìm được nàng ta, bất luận kẻ nào cũng không được động đến nàng ta! Nữ nhân kia, bản tôn muốn đích thân bắt nàng ta!”
“Rõ.”
Mặc dù không cho rằng Lạc Thanh Đồng chỉ là một Võ Sư nho nhỏ có thể tạo thành uy hiếp gì đối với bọn họ, thực lực của đối phương cho dù có mạnh hơn gấp trăm lần, cũng chưa chắc đã là đối thủ của bọn họ, nhưng chủ tử đã phân phó như vậy, Bắc Kình và Phong Vũ tự nhiên tuân lệnh.
Nghĩ lại thì đúng là chủ tử ra tay sẽ thuận tiện hơn, thuộc hạ vạn nhất ra tay không biết nặng nhẹ, làm cho người ta chết mất thì sao?
Bắc Kình nghĩ vậy.
Ngược lại Phong Vũ, dường như đã nhìn thấu được điều gì đó, ánh mắt nhìn về phía chủ tử nhà mình có chút vi diệu.
Hắn nhớ tới dấu răng trên môi chủ tử nhà mình.
Chủ tử… không phải đã động tâm rồi chứ?
Giống như Bắc Kình, Phong Vũ cũng không tin có người có thể nhiều lần thoát khỏi tay chủ tử, còn dám làm ra chuyện đại nghịch bất đạo như vậy.
Không phải là chủ tử… cố ý dung túng đấy chứ?
Nghĩ vậy, tâm trạng của Phong Vũ càng thêm vi diệu.
Hắn không ngờ chủ tử nhà mình lại có hứng thú như vậy…
Dạ Thiên Minh lại hoàn toàn không biết suy nghĩ của thuộc hạ.
Lần này hắn lại có được một bí phương, cũng không biết có tác dụng với thương thế của mình hay không.
May mà hiện tại kinh mạch đã cường thịnh hơn một chút, hoàn toàn có thể thử xem sao.
Tiện thể, cũng chờ tin tức từ phân thành bên Thiên Vũ Đế Quốc truyền đến.
Ngay khi đám người Dạ Thiên Minh ở lại phân thành Hắc Vực, Lạc Thanh Đồng cũng đã tiến vào phòng đấu giá chợ đen lớn nhất trong phân thành Hắc Vực!
------------
Đăng bởi | BachDa |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian |