Tên Tà Y Quỷ Đồng
Bị vô số ánh mắt nóng bỏng nhìn, biểu tình trên mặt Lạc Thanh Đồng ngay cả biến cũng không có biến một chút.
Nàng đã sớm quen với cảm giác bị người khác chú ý như vậy.
Kiếp trước, nàng đi đến đâu là nhấc lên cuồng triều truy bắt ở đó!
Bình dược dịch trong tay Lạc Thanh Đồng, chính là Huyền Nguyên Nhất Tâm Dịch mà nàng luyện chế trước đó.
Lưu đại sư cho rằng Lạc Thanh Đồng đã luyện chế thành công một lọ kia, nhưng không biết trong tay nàng có rất nhiều loại dược dịch này.
Dù sao chỉ cần pha loãng một lọ, liền có thể đạt được mấy chục bình.
Trong tay Lạc Thanh Đồng cũng không thiếu dược dịch, cho nên sau khi bình dược dịch kia được tráo, mới dứt khoát trực tiếp vứt bỏ.
"Cảm giác thế nào?"
Nàng nhìn về phía nam tử cao lớn bên cạnh.
"Vẫn rất đau." Gã ngốc vẻ mặt hàm hậu gãi gãi đầu: "Nhưng tốt hơn trước nhiều. Trước đó ta còn tưởng ta sắp chết."
Hắn nói xong, ngây ngốc cười.
Lại không biết mình không phải cho rằng phải chết, mà là thật thiếu chút nữa đã chết!
Nếu không phải vì Lạc Thanh Đồng, hắn nhất định phải chết!
"Đau là rất bình thường, dù sao ngươi ngoại thương còn chưa khỏi."
Một bình Huyền Nguyên Nhất Tâm Dịch trong tay Lạc Thanh Đồng, chỉ có thể trị liệu thương thế trong cơ thể hắn.
Đó mới là vết thương trí mạng của hắn.
Về phần những vết thương bên ngoài, Lạc Thanh Đồng đã tạm thời cầm máu giúp hắn.
Người khác nhìn thấy vết thương cực lớn trên bụng hắn đã không chảy máu nữa, chính là Lạc Thanh Đồng vận chuyển đồng thuật, bịt lại toàn bộ mấy mạch máu xung quanh vết thương của hắn.
Sẽ không xuất huyết nhiều, tự nhiên cũng không nguy hiểm đến tính mạng.
Chờ sau khi đi, dưỡng thương là được rồi!
"Hiện tại, có thể tuyên bố hắn thắng rồi chứ?"
Lạc Thanh Đồng nhìn về phía trọng tài phía dưới, nhướng mày nói.
"Vâng, vâng..."
Tên trọng tài kia phục hồi tinh thần lại, xông lên sân khấu cẩn thận tra xét thân thể nam tử cao lớn, phát hiện hắn tuy thương thế còn rất nặng, nhưng đã không có nguy hiểm tính mạng, nhất thời run rẩy lớn tiếng tuyên bố.
"Trận thứ 132 trên đấu đài số chín, Sở Lăng Phong thắng!"
"Vút!"
Theo một tiếng phán định này của hắn vang lên, toàn bộ sự yên tĩnh của đấu trường đều bị phá vỡ!
Mọi người thoáng cái liền đứng lên, ánh mắt nhìn về phía đài số chín trên đài đấu, tràn đầy không thể tưởng tượng nổi!
Gã ngốc đáng chết kia, thật sự không chết? Sống sót rồi?
Không phải ảo giác của bọn họ?!
Ánh mắt mọi người sáng quắc nhìn Lạc Thanh Đồng, sau đó liều mạng lớn tiếng kêu gào đấu giá, muốn mua dược dịch trong tay nàng!
Liên tục thua tiền cược đều quên đến sau đầu!
Trong tiếng hét cuồng loạn và tiếng đấu giá, Lạc Thanh Đồng nhìn cao tầng Huyết Tinh Đấu Trường vội vã chạy tới bên này, khóe môi hơi cong lên.
Từ đó, cái tên Tà Y Quỷ Đồng vang vọng toàn bộ phân thành Hắc Vực!
Mà phòng đấu giá Hắc Vực, sau khi Lạc Thanh Đồng rời đi, để tránh đêm dài lắm mộng, Lưu đại sư kia giả vờ bế quan tiến vào trạng thái cực cảnh, sau đó hào hứng mang theo một bình Huyền Nguyên Nhất Tâm Dịch, đi tới cầu kiến Dạ Thiên Minh!
"Tôn chủ! Đây là dược dịch thuộc hạ ngẫu nhiên luyện chế! May mắn trời cho! Lúc thuộc hạ luyện chế dược dịch, không hiểu sao tiến vào trạng thái cực cảnh, luyện chế ra một bình chuẩn Thiên giai dược dịch như vậy, xin tôn chủ xem qua!"
"Bình dược dịch này, là chủ trị thương thế trong kinh mạch!" Lưu đại sư khó nén hưng phấn nói.
Câu nói cuối cùng của hắn, cố ý nhấn mạnh.
"Chuẩn Thiên giai dược tề?"
Trên chủ tọa đại sảnh, Dạ Thiên Minh mặt phủ mặt nạ màu vàng sậm, ánh mắt lướt qua bình sứ trong tay hắn.
Bắc Kình tiến lên, cầm lấy nó, đưa cho Dạ Thiên Minh.
"Chủ tử."
Dạ Thiên Minh đưa tay nhận lấy bình dược dịch kia, vừa mở ra, hàng lông mày chợt khẽ nhướng lên.
Mùi của dược dịch này...
------------
Đăng bởi | BachDa |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt đọc | 6 |