Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 1052 chữ

Ngụy lang quân liếc mắt một cái nhìn thấy Diệp Phù Lưu đang thò đầu ra sau lưng Ngụy Đại, ánh mắt lạnh nhạt quét một vòng rồi không nói gì, lại quay trở lại tiếp tục nhìn chăm chú xuống đất.

Ngụy Đại bị chủ nhân nhìn một cái, như thể đã làm sai chuyện gì lớn, không biết để tay chân ở đâu, vội vàng quay người tiễn khách. "Diệp tiểu nương tử, lang quân không muốn nói chuyện, ta đưa nương tử ra ngoài."

Diệp Phù Lưu không chịu đi.

Nàng tinh mắt, vừa rồi thấy có thứ gì đó trên đất động đậy. "Có sinh vật gì đang chạy trên đất? Màu đen."

Tố Thu đứng sau nàng cũng nhìn thấy, kinh ngạc thốt lên, "Nương tử... có phải chuột đen không?"

Ngụy Đại lập tức hoảng hốt, nhanh chóng chạy vào trong phòng. "Ở đâu có chuột đen?"

"Đó, bên kia." Diệp Phù Lưu lần này nhìn rõ, giơ tay chỉ vào chỗ trên đất trong phòng, "Một con to đùng. Chính ở chỗ mà lang quân nhà ngươi vừa nhìn chằm chằm."

Con chuột đen to lớn kêu chít chít, cắp một cái bánh chạy tán loạn, hoảng hốt chạy qua chân Ngụy lang quân, rồi nhanh chóng biến mất vào góc phòng.

Trong phòng vang lên tiếng hỏi han hoảng loạn của Ngụy Đại. "Chuột ở phương nam lớn như vậy, có thể cắn lang quân không?"

"Nếu trong phòng đã có chuột, e rằng không chỉ một con. Xin lang quân dời bước ra ngoài, nô phải tìm tổ chuột, tiêu diệt càng sớm càng tốt."

Hỏi vài câu, Ngụy lang quân vẫn không lên tiếng, ánh mắt hơi chuyển sang nhìn về hướng con chuột đã biến mất.

"Nó đã ở trong phòng không ít ngày rồi."

Giọng nói của Ngụy lang quân bình tĩnh và lạnh lẽo, có lẽ đã lâu không nói câu dài như vậy, tốc độ nói rất chậm.

"Tổ chuột ở góc đông bắc. Một con chuột mẹ dẫn ba con chuột con, mỗi ngày sáng tối ra ngoài tìm mồi hai lần. Nó ở trong tổ ăn của nó, còn ta ngồi bên cửa sổ của ta. Hai bên không can thiệp, cần gì phải đuổi nó đi."

Ngụy Đại kinh ngạc đến nỗi nghẹn lời, "Nhưng lang quân, trong phòng tốt như vậy—"

Mới nói được một nửa câu khuyên nhủ thì bị ngắt lời, Ngụy lang quân bình tĩnh nhưng không cho phép phản bác, "Chê cười rồi, xin mời về cho."

Rõ ràng là câu tiễn khách dành cho Diệp Phù Lưu. Ánh mắt từ góc tối nơi con chuột biến mất quay lại, lại lặng lẽ nhìn những ánh sáng lấp lánh nhỏ vụn trên nền gạch xanh.

Ngụy Đại nén nước mắt đáp "vâng", nâng chiếc bát sứ trắng trên bàn lên, cố gắng giữ bình tĩnh đi ra ngoài, tiễn Diệp Phù Lưu ra ngoài.

"Bát của Diệp tiểu nương tử ở đây, xin mời theo ta ra ngoài."

Diệp Phù Lưu nhận lấy chiếc bát sứ trắng, mở chiếc lồng bát bằng vải lụa xanh ra, nhìn vào trong.

Bát đầy ắp bánh canh, bánh canh không động mấy miếng, nhưng nước dùng thì đã dùng không ít. Nàng đã có chút hiểu biết, trong miệng không nói gì, cùng Tố Thu trực tiếp rời khỏi Ngụy gia.

Ngụy Đại lại nhắc đến yêu cầu "Ngụy gia trả giá cao, thuê đầu bếp Diệp gia mỗi ngày nấu một bát bánh canh."

Diệp Phù Lưu từ chối đề nghị thuê người, suy nghĩ một chút, đồng ý với danh nghĩa "hàng xóm giúp đỡ."

Về đến Diệp gia, cánh cửa vừa đóng lại, yên tĩnh sạch sẽ, Tố Thu bắt đầu thì thầm. "Nhìn thấy con chuột đen chạy qua chân, Ngụy lang quân lại không nhúc nhích, thật không giống người sống. Ta vừa nhìn, tóc gáy đã dựng đứng lên."

"Lang quân nhà hắn quả thật bệnh không nhẹ." Diệp Phù Lưu cũng cảm thán, "Tận mắt nhìn thấy, bây giờ mới tin."

Trước đây nàng đã nghĩ nhiều quá.

Có thể sống hòa bình với một tổ chuột trong phòng, nói ra những lời như "Nó ăn của nó, ta ngồi của ta, hai bên không can thiệp" như vậy, chắc chắn là có bệnh nặng, không thể nào cùng nghề với nàng.

Người ta mỗi ngày ngồi trên cao phơi nắng, chắc chắn là thật sự phơi nắng, không phải cố ý theo dõi động tĩnh của nàng bên này.

Trước đây nàng nghi ngờ—lợi dụng căn bệnh làm bình phong, ở trong nhà, âm thầm làm những việc không thể công khai, đó là nàng đã nghĩ nhiều.

Lang quân Ngụy gia quả thật có bệnh, Ngụy Đại thật đáng thương.

Nghi ngờ tan biến, Diệp Phù Lưu nhớ đến bóng dáng gầy gò tĩnh lặng ngồi trong căn phòng tối, lòng dâng lên sự thương cảm.

"Hai nhà sống gần nhau như vậy, ngẩng đầu không thấy cúi đầu thấy, mỗi ngày gửi bát bánh canh qua cũng không phải việc lớn. Biết đâu có thể giúp lang quân Ngụy gia kéo dài mạng sống."

Hai người hâm nóng lại bánh canh trong nồi, múc ra ba bát, nhưng bàn ăn chỉ có hai người ngồi đối diện, mới nhớ ra thiếu một người.

"Đại quản sự sao còn chưa về?"

Tần đại quản sự sáng sớm đã kéo tên trộm đi báo quan, không biết đã trải qua chuyện gì ở nha môn, đến chạng vạng mới trở về.

Khi đi hai người, lại mang về hai hàng người.

Chiều đến nổi gió, ở cuối con phố dài oi ả của đầu hè, hai hàng nha dịch khí thế hùng hổ thẳng tiến về Diệp gia, trong sự dòm ngó của hàng xóm xung quanh, không nói hai lời, đứng hai bên cầm gậy ở ngoài cổng, đồng thanh hô lớn, "Đêm qua có kẻ trộm táo bạo đột nhập vào Diệp gia, gây rối an ninh trấn Ngũ Khẩu! Huyện tôn* có lệnh, yêu cầu bọn ta đến bảo vệ nhà dân, tìm kiếm bằng chứng phạm tội!"

*Huyện tôn: vào thời Minh, Thanh thường gọi tri huyện là huyện tôn

Bạn đang đọc Chiêu Diêu Quá Cảnh của Hương Thảo Dụ Viên
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi chauuyvu
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.