Hỏi những điều vụn vặt, trả lời cũng tùy tiện, Diệp Phù Lưu chỉ về phía sân sau.
“Từ chỗ lang quân nhìn ra, nhìn về phía sau bên trái, cây lê cao nhất chính là nơi chôn rượu.”
Ngụy lang quân quả nhiên chăm chú nhìn về phía đó.
Một lúc sau gật gật đầu, lại nói câu “Đa tạ.”
Ngụy lang quân nhìn có vẻ lạnh lùng, nhưng lại khá khách khí. Trong lòng Diệp Phù Lưu cân nhắc, có lẽ hắn là loại người ngoài lạnh trong nóng chăng?
Người ngoài lạnh trong nóng trong giới làm ăn buôn bán rất hiếm, nàng không gặp được nhiều. Trong thương trường, đa số là người ngoài nóng trong lạnh, lần đầu gặp mặt thì cười tươi như hoa, lời ngọt như mật, không ngớt lời khen ngợi, quay lưng lại thì đâm một nhát dao, nàng đã thấy quá nhiều. Ngược lại, tính cách ngoài lạnh trong nóng, cả đời này của nàng chưa gặp qua được bao nhiêu.
Diệp Phù Lưu bắt đầu cảm thấy có chút hứng thú, ôm chiếc hộp gỗ nhỏ ngồi ở hành lang, thỉnh thoảng nghịch khóa mật, đôi khi liếc nhìn bóng dáng của người trên lầu gỗ cao cao.
Người có tính cách ngoài lạnh trong nóng, phải chăng gặp mặt nhiều lần, nói chuyện nhiều lần thì sẽ dần trở nên thân thiết hay không?
Nàng có chút tò mò không biết Ngụy lang quân khi thân thiết thì sẽ nói chuyện như thế nào. Nghĩ một hồi, cũng không nghĩ ra.
Hôm nay Ngụy lang quân vẫn trầm mặc ít lời. Hắn đứng tựa vào lan can ở trên cao, tắm mình trong ánh nắng đầu hè, nhìn chăm chú vào cây lê rất lâu, rồi lại chú ý đến con đường nhỏ uốn lượn mới được xây thêm trong sân sau.
Ánh mắt rũ xuống, bắt đầu nhìn thợ mộc làm việc trong sân.
Thợ mộc từ sáng sớm đã dẫn theo đồ đệ đến đây, hai người ngồi ở chỗ mát, tiếp tục mài những khúc gỗ cẩm lai.
Có lẽ do công việc mài gỗ nhàm chán và lặp đi lặp lại, Ngụy lang quân nhìn một hồi, ánh mắt chuyển qua, bắt đầu chú ý đến chiếc khóa mật bảy vòng mà Diệp Phù Lưu đang nghịch trong tay.
Diệp Phù Lưu: ?
Nàng mở khóa mật của nàng, nhìn chòng chọc như thế làm gì? Quy tắc của sư môn, quá trình mở khóa không nên để người ngoài xem.
Nàng đứng dậy ôm chiếc hộp gỗ đi vào trong nhà.
Khi nàng đứng dậy, người trên lầu gỗ cao cũng có động tĩnh theo.
Diệp Phù Lưu liếc nhìn về phía tường viện, thấy Ngụy lang quân đứng ở lan can chỗ cao, thong thả quay người. Khi người định bước xuống cầu thang, vai bỗng nhiên chao đảo, dựa vào lan can gỗ không nhúc nhích.
“Không hay rồi!” Tiếng kêu hoảng hốt của Tố Thu truyền đến trong sân, “Lang quân Ngụy gia đứng vững vào! Cẩn thận đừng bị ngã.”
Diệp Phù Lưu cũng giật mình, suýt nữa thì làm rơi chiếc hộp gỗ trong tay.
Bóng dáng trên cao nhắm mắt lại, không biết có nghe thấy hay không, vẫn không đáp lại. Ống tay áo bay phấp phới trong gió, bóng dáng lung lay như sắp ngã xuống.
Diệp Phù Lưu suýt nữa làm rơi chiếc hộp gỗ lim, nghĩ lại thấy không đúng, vội vàng nhặt lên, đặt ngay ngắn lên bàn đá, “Tần Lũng đừng chạy ra ngoài! Hai bên sân đều rất rộng, đi từ cửa vào không kịp đến hậu viện của Ngụy gia đâu.”
“Tố Thu, giúp ta tìm cái thang, thang hai đoạn cao nhất.”
Nàng nhanh chóng đi về phía tường, vừa đi vừa gọi, “Tố Thu, Tần Lũng, hai người đều đi theo, trèo tường.”
---
Nhà có thang gỗ dự phòng. Thang gỗ hai đoạn chắc chắn, kéo đoạn trên ra, đặt lên tường cao tám thước, hai bức tường chỉ cách nhau một thước rưỡi, Tần Lũng liền trực tiếp trèo sang.
Nhanh nhẹn nhảy vào Ngụy gia bên cạnh, Tần Lũng tìm ghế đá để tiếp người. Mới vừa di chuyển ghế đá đến bên tường xong, bên cạnh bỗng phát ra tiếng động nhẹ, như có làn gió thoảng qua.
Hắn ta vừa quay đầu lại, bất ngờ phát hiện—Diệp Phù Lưu đã đứng trong sân sau của Ngụy gia, phủi bụi trên váy.
Tần Lũng ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn tường viện.
Tường viện của Ngụy gia cao hơn bên Diệp gia một chút, tới tám thước rưỡi.
“Đi nhanh lên.” Diệp Phù Lưu đi ra hai bước về phía lầu gỗ, thấy Tần Lũng vẫn đứng yên tại chỗ, quay đầu lại thúc giục.
Tần Lũng: “……” Gia chủ, ngài là một tiểu nương tử kinh doanh vải vóc, sao lại trèo tường nhẹ nhàng không chút tiếng động, hạ xuống đất như làn gió thế?
Tố Thu trèo qua tường bằng thang dài, một tay nắm váy, tay kia khó khăn duy trì thăng bằng, trên mái tường không thể tiến lùi, run rẩy gọi người, “Quản sự, làm ơn lấy thêm một cái ghế đá.”
“Tần Lũng, ngươi dẫn Tố Thu sang. Ta lên trên xem trước.” Diệp Phù Lưu tăng tốc bước chân đi vào lầu gỗ.
Lầu gỗ hai tầng, thường thấy trong sân vườn Giang Nam, chủ yếu dùng để lưu trữ sách. Lầu gỗ rõ ràng đã được xây dựng nhiều năm, nhiều chỗ lớp sơn bóng bị bong tróc, lộ ra vân gỗ bên dưới. Vừa vào cửa, trên cao treo một tấm biển lớn nền đen đã cũ, trên đó viết ba chữ với nét bút cứng cáp: Lầu Phủ Ngưỡng.
Diệp Phù Lưu bước vào lầu gác, dừng lại một chút, hiếu kỳ nhìn hai cột gỗ lớn ở cửa ra vào đã bị bong tróc sơn bóng.
Mở mang kiến thức. Hai cột gỗ trắc lớn như vậy mang làm mặt tiền.
Tổ tiên của Ngụy gia quả là giàu có.
Trên lầu còn có một bệnh nhân đang không được ổn, có thể rơi xuống bất cứ lúc nào, nàng thu hồi ánh mắt, bước lên cầu thang gỗ. “Ngụy lang quân! Lang quân có sao không? Bám vào lan can!”
Người vẫn đứng ở đó.
Nhắm mắt chịu đựng cơn chóng mặt, vẫn bám vào lan can không buông. Những ngón tay đang dùng sức gần như đã làm tróc lớp sơn trên lan can.
Diệp Phù Lưu bước gần đến lan can, nắm lấy khuỷu tay của Ngụy lang quân, kéo hắn vào trong lầu gác.
Đăng bởi | chauuyvu |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt đọc | 2 |