Ở Ngụy gia đã mất không ít thời gian, Diệp Phù Lưu dẫn theo Tố Thu và Tần Lũng, khi ra khỏi cổng nhà của Ngụy gia, mặt trời đã lên đến giữa trưa.
Nói ra cũng trùng hợp, vừa ra cửa thì đụng phải Ngụy Đại trở về.
Động tĩnh khi Ngụy Đại trở về huyên náo rất lớn. Một con ngựa nhanh chóng từ cuối con phố dài chạy tới, bụi mù cuốn theo, tiếng vó ngựa hòa lẫn với những tiếng chửi rủa lộn xộn, ở bên đường vang lên không dứt.
Thẳng đến khoảng trống trước cổng Ngụy gia, Ngụy Đại ghìm ngựa lại, phát ra một âm thanh “phanh”, một người từ trên lưng ngựa bị ném xuống đất.
Diệp Phù Lưu còn chưa vào cổng nhà mình, người vừa bị ném xuống đã lăn lộn hai vòng, mặt mày đầy bụi đất lăn đến bên chân nàng, dưới ánh nắng chói chang lộ ra một cái đầu bóng loáng.
Diệp Phù Lưu: “…… Ngụy Đại, sao ngươi lại mang về một người hòa thượng thế? Không phải đi tìm lang trung sao?”
“Vị này chính là Lâm lang trung mà ta tìm về. Không quy y, chỉ là bị hói thôi.” Ngụy Đại vừa trả lời vừa dắt ngựa vào cổng, “Gã này thật đáng ghét. Rõ ràng là người hành y tế thế, nhưng lại có tâm địa tàn nhẫn! Ta đứng ngoài cửa của hắn cầu xin khổ sở, nói hết lời hay, hắn vẫn không chịu đến nhà xem bệnh, bắt người bệnh phải tự đến cửa! Lang quân nhà ta bệnh thành ra thế này, làm sao ra ngoài được? Chỉ đành đưa người đến đây, xem có thể chữa được không.”
Lang trung hói bị kéo mạnh vào cổng, nằm trên nền đá xanh trong sân Ngụy gia không chịu đứng dậy, tức giận chỉ trời mắng mỏ, “Ngươi đến cửa cầu chữa bệnh, ta phải phá quy tắc của mình, thay chủ nhân nhà ngươi đến nhà xem bệnh hả? Không chữa! Chết cũng không chữa!”
Ngụy Đại tháo túi vải treo trên cổ ngựa, lục lọi một lúc, trực tiếp ném ra một vật tròn vàng óng, nặng trĩu, lăn lăn đến trước mặt lang trung hói đầu, dưới ánh nắng mặt trời chiếu rọi lấp lánh.
“Phí xem bệnh một khối bánh vàng! Ngụy gia nói chuyện giữ lời, ai mà nói suông với ngươi!”
Lang trung hói đang chửi bới, đột nhiên thấy một cái bánh vàng xuất hiện trước mặt, lập tức im bặt. Lâm lang trung do dự đưa tay sờ vào, như thật. Lại dùng sức ấn một cái, cạnh bánh vàng in dấu ngón tay nông. Ôi trời! Vàng thật!
Lâm lang trung ôm bánh vàng, lộn một cái từ mặt đất đứng dậy.
“Người bệnh ở đâu? Đưa ta qua nhìn xem!”
Diệp Phù Lưu đứng ở dưới hiên xem đủ náo nhiệt, đi qua chào Ngụy Đại, đồng thời nói ngắn gọn về chuyện của Ngụy lang quân sáng nay. Nghe nói lang quân suýt ngã lầu, Ngụy Đại hoảng hốt, mồ hôi lạnh trên mũi từng giọt từng giọt nhỏ xuống.
“Là ta sơ suất…”
“Bên cạnh người bệnh không thể không có người trông nom, Ngụy gia đã không thiếu tiền bạc, vẫn nên thuê thêm vài người làm đi.” Diệp Phù Lưu chân thành khuyên một câu, dẫn người đi ra ngoài.
Đi được vài bước, lại cảm thấy có một ánh mắt sắc bén nhìn theo, nàng nhạy bén quay lại nhìn, thì ra là lang trung hói đang dừng bước nhìn nàng chòng chọc.
Hai tầm mắt vừa chạm nhau, Lâm lang trung lập tức thu hồi ánh mắt, nhìn trái nhìn phải, giả vờ không để ý, cầm hòm thuốc đi nhanh theo Ngụy Đại lên hành lang.
Tố Thu cũng chú ý đến, nhỏ giọng hỏi: “Lang trung đó và nương tử quen biết à?”
“Không quen.” Diệp Phù Lưu rất chắc chắn, “Cái đầu hói sáng bóng như vậy, nếu đã gặp ở đâu, ta chắc chắn sẽ nhớ.”
Tần Lũng chê bai, “Lâm lang trung đó mặt mày gian xảo, thấy gia chủ xinh đẹp thì cứ nhìn mãi, chắc chắn là có ý đồ. Ngụy gia sao lại mời một lang trung nhân phẩm kém như vậy, thật là xui xẻo!”
“Nhân phẩm không tốt, có lẽ y thuật tốt chăng?”
Một nhóm người thì thầm bàn tán đi ra khỏi Ngụy gia, Diệp Phù Lưu còn chưa vào cửa nhà mình, đã bị một nhóm nương tử đang nhìn ngó xung quanh xem náo nhiệt bao vây lại.
“Diệp gia nương tử, sao nương tử lại từ Ngụy gia đi ra vậy? Lang quân nhà hắn có phải không qua khỏi, chuẩn bị lo liệu hậu sự không?” Nương tử Lý gia bên cạnh hỏi.
“Đúng vậy, nhà hắn nhân khẩu thưa thớt, chỉ còn một gia phó trung thành, có cần hàng xóm giúp đỡ chuẩn bị linh đường gì không?” Nương tử Vương gia nhiệt tình hỏi.
Tám gã quan sai phụng mệnh trông coi Diệp gia, mấy ngày gần đây đã có sự ăn ý với Diệp gia, mỗi ngày vào khoảng giữa trưa lại đến đi dạo một vòng, mang về chút tiền thưởng. Hôm nay, nhóm quan sai vừa đến, đồng loạt dỏng tai nghe.
Diệp Phù Lưu lộ ra chút thông tin, “Bệnh tình thực sự không tốt lắm, nhưng cũng chưa đến mức phải nhờ hàng xóm giúp đỡ. Vừa rồi không phải đã mời một vị danh y vào sao? Cứu thử xem. Nói không chừng có chuyển biến.”
Nương tử Lý gia cười nhạo, “Họ Lâm kia cũng có thể gọi là danh y gì? Ngụy gia thật sự tuyệt vọng đến nỗi cái gì cũng vớ bừa, không còn gì để mất.”
Diệp Phù Lưu nghe nàng ta gọi thẳng tên họ của lang trung, rõ ràng là quen biết. Nàng cảm thấy hơi tò mò, “Sao lại nói vậy?”
“Diệp tiểu nương tử mới đến trấn Ngũ Khẩu không lâu, không biết thì không trách.” Nương tử Lý gia che miệng cười, “Tên này trước đây tự cho mình là danh y, không dễ gì ra khỏi trấn, mỗi lần xem bệnh thu hai lượng vàng! Thật sự có quý nhân nhà đại phú bị hắn lừa, dùng xe la tốt nhất đưa người ra ngoài, kết quả thì sao? Chưa đầy nửa tháng đã đắc tội người ta, bị đánh một trận, mặt mũi xám xịt bị ném về nhà!”
“Ái chà…” Diệp Phù Lưu cạn lời ngẩn người.
Quay lại nhìn cánh cửa chính của Ngụy gia đã đóng lại. Tiêu phí một khối bánh vàng để mời lang trung, nàng còn nghĩ chắc chắn là một danh y.
Nếu không may gặp phải một tên lang băm… Ngụy lang quân sẽ gặp nguy rồi.
Đăng bởi | chauuyvu |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt đọc | 3 |