Cái bát mèo quý giá từ trong cung đã lưu lạc ra ngoài dân gian, làm bằng chứng trình lên công đường, đã ở lại nha môn huyện khoảng bảy tám ngày.
Tần Lũng ban đầu không nghĩ rằng một cái bát mèo lại quan trọng đến vậy. Cho đến một ngày, hắn ta tình cờ nghe nói, những đồ gốm từ trong cung bị chảy ra ngoài đều là hàng hiếm, cái bát mèo nho nhỏ ấy ít nhất bán được ba trăm lượng…
Tần đại quản sự lúc đó đã không còn tinh thần.
Lúc trước hắn ta ký khế ước hai năm với Diệp Phù Lưu, một kiếm khách bảo vệ gia chủ, sau lại kiêm quản sự, thu chi, gã sai vặt, tay sai, người làm vườn… Làm việc chăm chỉ cả tháng, lương tháng chỉ có tám lượng, tám lượng!
Lư tri huyện đại nhân vốn có ấn tượng công chính liêm minh, ở trong mắt hắn ta bỗng chốc biến thành hình tượng một cẩu quan vô sỉ tham tài.
Tên trộm Hồ Ma Tử đột nhập vào nhà đã bị kết án lưu đày, ngươi không phải quan tham, tại sao vẫn chậm chạp không trả lại vật chứng? Ngươi không vì tham lam ba trăm lượng bạc, thì có phải vì nhà ngươi thiếu một cái bát mèo!
Cái bát mèo trị giá ba trăm lượng bạc này, Tần Lũng hoàn toàn không thể cho qua được.
Liên tiếp hai ngày ra vào sớm tối, tức giận đến huyện nha đòi lại cái bát quý. Không đòi lại được cái bát mèo, Diệp gia mất đi ba trăm lượng, hắn ta chẳng phải sẽ phải bồi mình ba năm sao!
Chân tướng không phức tạp, chỉ vì cái bát mèo ba trăm lượng, mà còn không phải của mình, dân chúng tóc húi cua bình thường lại cãi nhau với quan huyện, khiến Ngụy Đại im lặng.
Hắn ta dẫn ngựa, đi qua đi lại bên ngoài cửa, “Bây giờ phải làm sao? Ta còn có thể đi cửa hàng Giang gia hay không? Hay là, ta đưa lang quân qua Diệp gia?”
Diệp Phù Lưu cũng khiến hắn ta không biết nên khóc hay nên cười: “Nhà buôn chúng ta không quá câu nệ, nhưng giữa đêm đưa lang quân nhà ngươi vào nhà ta, có phải là quá không chú trọng rồi không?”
Ngụy Đại: “…… Xin lỗi. Ta hoảng quá hồ đồ. Đừng để tâm.”
Diệp Phù Lưu thật sự không để tâm: “Hay là, mời Ngụy lang quân ngồi ở trong đình viện trống trải, chúng ta đặt cái thang lần trước lên tường viện. Cách mỗi một khắc thì leo thang nhìn một lần.”
Cả hai bên đều đồng ý, cảm thấy như vậy là thỏa đáng.
Ngụy Đại quay vào nhà mình. Một lát sau, bên tường đối diện vang lên tiếng bước chân, Ngụy lang quân được Ngụy Đại dìu ra từ thư phòng, ngồi xuống đình viện. Chủ tớ hai người trao đổi vài câu, bên tường đối diện truyền đến vài tiếng quở trách nhẹ nhàng.
Âm thanh của Ngụy Hoàn trầm và rõ ràng, bên này nghe được, “Hồ đồ. Sao lại để tiểu nương tử làm chuyện trèo tường giữa đêm.”
Diệp Phù Lưu gắp một đũa rau măng tây trộn lạnh: “Chuyện không thành rồi.”
Một lát sau, Ngụy Đại quả nhiên uể oải gõ cửa, “Lang quân nhà ta không đồng ý. Hay là, mỗi cách một khắc, phiền Diệp gia gọi to một tiếng, lang quân nhà ta sẽ ở bên tường trả lời, như vậy cũng không ngại. Ta chỉ cần lấy được bánh lương là về, tổng cộng qua lại không mất hai canh giờ.”
Cũng chỉ có thể làm vậy.
Thời gian còn sớm, Diệp Phù Lưu liền mang vò rượu cũ đào dưới cây lê lần trước ra, bày một mâm nhỏ trong sân, cùng Tố Thu ngồi đối diện uống rượu.
Tối nay ánh trăng trên đỉnh đầu tròn trịa, chiếu sáng lên ngọn cây, khoảnh sân của Diệp gia bên này trồng đầy cây cối, mùa hè xanh tươi, bên tai vang lên tiếng côn trùng kêu và ếch nhái.
Hai tiểu nương tử vui vẻ ăn uống trong vòng một khắc, Diệp Phù Lưu nhớ đến lời nhờ vả của Ngụy Đại, nâng cao giọng hỏi bên kia. “Ngụy lang quân, tối nay bát canh đậu xanh bách hợp gửi qua có vị thế nào?”
“Vị ngọt thanh thấu tận tâm can.”
Rõ ràng là lời khách sáo, không nghe ra thật giả, cũng không biết có uống canh ngọt hay không. Diệp Phù Lưu không chịu buông tha, “Không phải nói đầu lưỡi không phân biệt được vị sao? Canh ngọt ta đưa cho lang quân không bỏ đường.”
Ngụy Hoàn dừng lại động tác uống rượu, nhìn vào bát canh trên bàn.
Bên cạnh vang lên câu hỏi trong trẻo, “Rốt cuộc có uống canh ngọt không? Chẳng lẽ chỉ uống rượu, không uống một ngụm canh ngọt nào sao? Uống rượu khi bụng đói không tốt cho sức khỏe, ít nhất cũng phải ăn chút gì đó lấp đầy bụng, đừng để giữa đêm lại đau bụng, Ngụy Đại phát hiện rồi oán giận ta.”
Rượu trong tay, là Diệp Phù Lưu gạt Ngụy Đại mới đưa tới được.
Đăng bởi | chauuyvu |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt đọc | 2 |