Thẩm Ly nheo nheo đôi mắt hồ ly tinh ranh, từ trong tay áo lấy ra một nén vàng hai lượng nho nhỏ vàng óng sáng lấp lánh, đặt trước mặt Lâm lang trung.
“Về bệnh tình của lang quân Ngụy gia, Thẩm mỗ có việc muốn nhờ. Ta và hắn tuy không có giao tình sâu nặng gì, nhưng Diệp tiểu nương tử bên cạnh nhà của Ngụy gia, có nhiều tới lui buôn bán với Thẩm mỗ, coi như là bạn bè quen biết trong thương trường. Diệp tiểu nương tử lương thiện, không nhìn nổi hàng xóm bệnh nặng nguy kịch, đã nói với ta vài lần, ta cũng khá lo lắng. Không biết Lâm lang trung nếu tận tâm chữa trị, có thể chữa khỏi bệnh tình của Ngụy lang quân hay không——”
Lâm lang trung nhét hai lượng vàng vào túi, không còn khóc lóc, tinh thần cũng phấn chấn lên, vỗ ngực thật mạnh, “Chữa khỏi thì không dám nói, nhưng bệnh chắc chắn có thể chữa! Bệnh do độc tố từ đan hỏa, Ngụy lang quân không phải là người đầu tiên!”
Hắn ta cảm động cùng Thẩm Ly cụng ly, xưng huynh gọi đệ:
“Thẩm huynh là người lương thiện hiếm có trên đời! Giao tình chỉ lắt léo quanh co, huynh cũng sẵn lòng bỏ tiền lớn để chữa bệnh cho người không quen biết. Người khác thì ta còn không dám nói, với Thẩm huynh ta cũng không dối gạt huynh, sau này huynh nên ít qua lại với Diệp tiểu nương tử đi.”
Thẩm Ly ban đầu cười cười nâng ly nghe, nghe đến câu cuối cùng, nụ cười hơi thu lại, “Sao lại nói vậy.”
“Diệp tiểu nương tử nàng ta ấy mà, dáng vẻ quả thật xinh đẹp. Nhưng ta vừa nhìn xương cốt của nàng ta liền nhìn ra…” Lâm lang trung lại không kiềm chế được miệng mình, tiến lại gần Thẩm Ly, hạ giọng bí mật nói:
“Ta từng thấy nàng ta một lần trên phố của phủ Giang Ninh, nàng ta lúc đó là nương tử đầu bảng của lầu Hạnh Hoa, đang ngồi xe đi gặp khách! Không biết sao lại biến thành nương tử đương gia của hiệu buôn Diệp gia rồi. Thẩm huynh, ta nói với huynh, ngoại hình của con người có thể thay đổi, nhưng xương cốt không thể lừa người được. Tiểu nương tử của Diệp gia kia có xuất thân đáng ngờ…”
Thẩm Ly đột ngột cắt đứt hắn ta. “Lâm lang trung, hai lượng vàng đưa cho ngươi đã nhận chưa?”
Lâm lang trung theo phản xạ sờ sờ cái túi tiền căng phồng, “Đã nhận rồi, đã nhận rồi.”
“Có câu châm ngôn nói rằng: Thuốc có thể uống bừa, nhưng lời nói không thể nói bừa. Lâm lang trung, nếu ngươi say rượu nói xằng nói bậy, bôi nhọ danh tiếng tốt của Diệp tiểu nương tử, thì ngươi không bị đánh vậy sẽ là ai bị?”
"Giữ lấy hai lượng vàng này, coi như là tiền khám cho lần khám thứ hai tối nay. Người đâu, kéo hắn ra ngoài đường, đánh cho đầu óc tỉnh lại."
"Ê ê?"
Tại một con hẻm tối tăm bên cạnh quán rượu ven đường, giữa đêm khuya vang lên tiếng kêu khóc thảm thiết, những người đi lại trên đường đều lặng lẽ tránh xa.
Thẩm Ly ngồi bên cửa sổ lầu gỗ, nhìn xuống dòng sông nhộn nhịp thuyền bè qua lại, vừa uống rượu vừa nghĩ về vị tiểu nương tử khó chơi của Diệp gia kia.
Diệp Phù Lưu, Diệp Phù Lưu. Một mỹ nhân Giang Nam trời xinh động lòng người, nhưng lại có tính cách khó chiều, làm sao để chinh phục nàng, không gây ồn ào ầm mĩ mà đưa nàng về nhà làm phu nhân...
Đang lúc tâm trạng không yên, một đoàn người kéo xe lừa từ xa tiến lại gần quán rượu bên bờ sông. Trên xe lừa có một văn sĩ trắng trẻo diện áo bào thanh lịch, không ngừng thúc giục, “Đông tác nhanh lên! Cửa đằng trước đằng sau đều chặn lại!”
Vài tên quan sai chặn cửa trước cửa sau, một phụ tá đứng dưới quán rượu lớn tiếng gọi, “Thẩm Ly Thẩm đại đương gia có ở đây không? Lư huyện tôn của bản địa tự mình đến thăm, mau ra tiếp đón!”
Lư tri huyện phe phẩy quạt khăn*, điềm tĩnh bước vào quán rượu, “Ha ha ha, không cần đa lễ. Ít nhiều nhờ Diệp tiểu nương tử nhắc nhở cho biết, bản quan mới không bỏ lỡ cơ hội gặp mặt Thẩm đại đương gia. Thẩm gia phú quý, chớ quên nước nhà nha.”
*Nguyên văn là 羽扇纶巾 (vũ phiến luân cân) một thành ngữ tiếng Trung, có nghĩa là cầm quạt lông và đội khăn lụa, mô tả phong thái tao nhã của những người mưu sĩ hoặc tướng quân
Thẩm Ly: “…”
———
Trấn Ngũ Khẩu đã vào đêm muộn.
Trong sân sáng đèn của Ngụy gia, Ngụy Hoàn ngồi dưới ánh đèn, nhẹ nhàng vuốt ve đường viền của chiếc bát mèo màu xanh da trời.
Cách một bức tường, Diệp Phù Lưu đang kiểm đếm ba khối bánh vàng mới nhận được, hài lòng duỗi người, gối đầu lên bánh vàng chìm vào giấc mộng ngọt ngào đẹp đẽ.
Đăng bởi | chauuyvu |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt đọc | 2 |