Đại năng hóa tiểu đệ, tiểu muội hóa đại năng
Một ngày trôi qua, sáng hôm sau lại đến, ánh nắng chói chang chiếu qua cửa sổ mà đánh thức Trường An.
Chà… Sáng rồi hả?
Hắn nghĩ thầm và thoáng cử động thân thể, chợt cảm giác đau đớn truyền đến khiến Trường An không khỏi la lên oai oái như con gà bị chọc tiết:
“Oái má ơi, cái tay của tôi!”
Nhìn lại thì bây giờ người hắn đã được băng bó chi chít bởi một ai đó, cảm giác đau đớn truyền đến từ trên thân thể khiến Trường An nhanh chóng tỉnh táo lại, đoạn hắn thở dài và nằm xuống giường.
Tay phải bị con bé đó một quyền đánh gãy, sau đó tuy hắn có dùng tấm gương kia để chặn lại đòn tấn công, nhưng dư lực từ vụ nổ vẫn gây thương thế không hề nhẹ lên Trường An.
Có điều… Thần Quốc? Đó là một thế lực mới sao?
Trường An nghĩ thầm, đoạn hắn lấy tấm gương đó ra và giơ lên cao, hệ thống tức khắc truyền đến tin tức:
[Không thể phân tích vật phẩm]
Đến cả hệ thống cũng không thể nhìn ra nó là cái gì ư? Xem ra phẩm chất của món đồ này vượt xa những gì Trường An nghĩ.
“Có vẻ mình bị người ta ngộ nhận là chân tay gì đó của Tần Đế nhỉ? Hay phải gọi là Tần Thần Đế chứ”
Trường An lẩm bẩm, rồi hắn thở dài đặt chiếc gương qua một bên, cũng không tiếp tục dây dưa với nó mà đưa tay xoa cằm ngẫm nghĩ.
Dù sao hắn chỉ mới tìm ra còn đường tu luyện mới, ấy thế mà vừa ra khỏi cửa đã bị đánh cho tàn phế thế này.
Thánh Thế Kiếm mà Trường An tạo ra cũng chỉ là tàn phẩm, nó liên quan tới đời Thánh Hoàng của hắn. Khúc mắc chưa giải hết, ân oán trong lòng vẫn còn nhiều, làm sao có thể trọn vẹn?
“Nếu không có đan dược của Tử cô nương, có lẽ mình chỉ có thể duy trì được nó trong thời gian ngắn”
Trường An thở dài, tàn kiếm mong manh tựa như ánh nến, có thể tắt ngấm bất cứ lúc nào, cho nên phải tìm cách để hoàn thiện Thánh Thế Kiếm hơn thôi.
Nhưng bây giờ, hắn đang đối diện với một vấn đề rất quan trọng.
Trường An im lặng đưa tay trái lên tháo bầu rượu bên hông xuống và hớp một ngụm, khuôn mặt chợt lộ ra vẻ bần thần.
Cạch!
Đột ngột, cửa phòng mở ra, một người thiếu nữ với mái tóc hồng nhạt, ngũ quan thanh tú, khuôn mặt có vẻ hơi nghiêm, ấy vậy mà bởi vì nàng cười nhiều nên nó còn hướm một chút dịu dàng.
Làn da trắng trẻo, khoác trên mình một bộ áo dài đỏ thẫm với những diềm may tinh mỹ, thân thể cân đối đáng ngạc nhiên.
Một thiếu nữ mang vẻ đẹp trưởng thành và dịu dàng, không khiến người khác phải choáng ngợp trước nhan sắc của nàng mà lòng cảm thấy nhẹ nhàng, an tâm.
“Sư phụ, bị thương nặng thì không ai uống rượu đâu”
Thanh Diệp thở dài bất đắc dĩ và lấy bầu rượu ra khỏi tay Trường An, nàng đặt nó sang một bên và ngồi xuống chiếc ghế ở bên cạnh giường, yên tĩnh nhìn hắn.
Trường An cũng không nói gì nhiều, chỉ im lặng và giương ánh mắt bi thương nhìn ra ngoài bầu trời, không nhịn được mà thở dài.
“Sắc Dục Ma Chủ? Dục Vọng Chi Chủ? Một trong bảy cường giả đứng đầu Tà Vực?”
Câu hỏi của hắn không ngoài dự đoán của Thanh Diệp, nàng chỉ trả lời bằng giọng nhẹ nhàng:
“Đúng vậy, con xin lỗi”
“... Không sao cả, ta cũng giấu con về thân thế của mình mà”
Không nỡ mắng nàng, Trường An cũng nằm xuống giường mà lẩm bẩm, rồi hắn chợt nhướng mày và hướng về phía Thanh Diệp:
“Chỉ có điều, từ khi nào con phát hiện ra ta là Tà Quân?”
Quả nhiên Ma Chủ trọng sinh đều mang tâm cơ, hóa ra hắn đã bị điều tra từ lúc nào, phỏng chừng cũng phải hai, ba năm…
“Tám năm trước” Thanh Diệp chỉ đáp lại, chỉ có điều ánh mắt nàng nhìn Trường An có vẻ là lạ, mà hắn cũng không để ý, chỉ ngạc nhiên nhíu mày.
Ừm? Tám năm trước rồi ư? Hóa ra Ma Chủ hành sự kín kẽ như thế? Chưa kể là lúc đó còn chưa biết chữ, chưa biết ăn uống, thế mà đã biết…
Như hiểu được suy nghĩ của Trường An, Thanh Diệp chỉ dở khóc dở cười lắc đầu, nàng nói tiếp để ngăn không cho sư phụ mình đẩy trí tưởng tượng bay cao bay xa:
“Lần nào uống say sư phụ cũng đem chuyện đó ra khoác lác cả, con không hề điều tra người”
Trường An: “...”
Hả? Có chuyện đó ư?
Hắn nghi ngờ nhớ lại, tức khắc từng câu, từng chữ mà Trường An từng phun ra khi rượu vào người hiện lên trong đầu hắn.
“Ta mất một năm đột phá ba đại cảnh giới, khôi phục tu vi, năm năm hóa tiên, ba mươi lăm năm lại thành công phá Đế Tiên, cuối cùng thiên hạ vô địch”
Ừ, hắn đã từng chém gió qua rất nhiều lần trước mặt Thanh Diệp, hoàn toàn không có một chút nào gọi là đề phòng cả.
Trường An giật nhẹ khóe miệng, chợt hắn cảm thấy mọi thứ cực kỳ xấu hổ mà đưa tay ôm mặt.
Mẹ nó, giờ nghĩ lại mới thấy hành động của mình xấu mặt biết bao, chỉ hận không thể đào một cái hố mà chui xuống.
Chém gió mình bá đạo ra sao trước một vị Ma Chủ? Một kẻ mà ngay cả thời kỳ đỉnh phong của Trường An cũng không thể đứng ngang hàng được, vậy mà người ta cũng rất chân thành lắng nghe hắn nữa chứ!
“Thế… sao lúc đó con…”
Hắn xấu hổ cất giọng hỏi, Thanh Diệp chợt phì cười, rồi nàng lúng túng tránh đi ánh mắt của Trường An:
“Nghe cũng vui… Không, cũng rất oai phong lẫm liệt mà”
Con định nói vui đúng không? Hóa ra con bé này xem mình là một trò hề hả? Thảo nào sáng hôm sau nó cứ dùng ánh mắt “dở khóc dở cười” nhìn Trường An.
Hắn giật nhẹ khóe miệng, cuối cùng chỉ đành lắc đầu mà tìm cách quên đi nỗi xấu hổ này, lại nhìn xung quanh căn phòng.
Rất sang trọng đến ngạc nhiên, hơn nữa bộ đồ trên người Thanh Diệp cũng không hề tầm thường, thể hiện ra việc nàng là gia chủ của nơi này.
Sang trọng ra sao ư? Đại khái là cái ghế bằng gỗ nàng đang ngồi có các đường vân trông rất hoa mỹ, trông có vẻ rất đáng gớm. Một số loại dược phẩm được đặt ở trên giá cũng rất đắt giá, chiếc giường mà Trường An đang nằm dư sức đủ cho cả năm người ngủ qua đêm… Ài, khoan đã?
Giường đủ cho năm người ngủ qua đêm?
Trường An trầm mặc một hồi, đoạn hắn đưa tay với lấy lọ thuốc trên kệ gỗ, lập tức giao diện của hệ thống xuất hiện:
[Một bình Xuân Dược cấp cao]
Ồ, ra chỉ là một bình Xuân Dược cấp cao, ha ha… Kết hợp với chiếc giường cỡ lớn này…
Trường An đổ mồ hôi, hắn giữ bình Xuân Dược trên tay một lúc, đoạn đưa ánh mắt hoang mang về phía Thanh Diệp.
Nàng cũng cảm thấy lúng túng, chỉ cười trừ và đáp lại:
“Nơi này là tẩm cung…”
Trường An im lặng một hồi lâu, cuối cùng hắn còn định nói gì, chỉ thấy Thanh Diệp đã chặn họng hắn, nàng hỏi:
“Sư phụ, người có nhiều thắc mắc lắm đúng chứ?”
Tất nhiên rồi, còn phải hỏi nữa sao?
Trường An nghĩ thầm, đoạn hắn chăm chú quan sát Thanh Diệp, chỉ thấy nàng gật đầu:
“Con không bao giờ trái lời sư phụ dạy cả”
Ừm? Cái này thì…
“Tuy bản thân con là tồn tại dựa trên Dục Vọng, chuyện khai thác dục vọng vẫn rất cần thiết, nhưng con tôn trọng người, sư phụ”
Cái này…
“Sư phụ bảo con không nên giao du với nam nhân xấu, cho nên con chỉ nhắm đến nữ nhân để khai phá dục vọng”
Hả???
“Sư phụ bảo con nên sống tốt, không nên làm việc xấu, cho nên con không giết chết các nàng”
Sao nghe nó hợp lý vậy?
“Nhưng sư phụ cũng dạy con phải biết đề phòng kẻ địch, tránh gây hậu hoạn về sau, cho nên… Con để các nàng mê mẩn mình, ngày ngày khai thác dục vọng trong tâm trí của bọn họ”
Thanh Diệp nói xong, nàng thở phào nhẹ nhõm và đưa mắt sang, có chút thấp thỏm nhìn lấy Trường An.
Còn hắn thì sao? Trong lòng cực kỳ phức tạp.
Nói sao nhỉ? Rõ ràng con bé này làm ra chuyện như thế, lại đúng lấy những gì mà hắn đã dạy.
Trường An thở dài, cuối cùng hắn giật nhẹ khóe miệng và nhìn sang Thanh Diệp:
“Quả nhiên gừng càng già càng cay, con nhắm trúng lỗ hổng ghê đấy”
Thanh Diệp thoáng đỏ mặt và tránh đi ánh mắt của Trường An, ngón tay của nàng khẽ mân mê lấy gấu váy, khuôn mặt thanh tú lộ ra vẻ ngượng ngùng.
Kỳ thực, Thanh Diệp còn định nói ra là nàng không hề hướng về một người đàn ông nào để khai phá dục vọng, nhưng cuối cùng vẫn quyết định im lặng.
Nói ra sư phụ cũng không hiểu, bởi vì người thực sự rất đần.
Đăng bởi | bohamcucai |
Thời gian | |
Lượt thích | 4 |
Lượt đọc | 58 |