Lão tài xế mang các ngươi bay lên trời
Bầu không khí thoáng trở nên lúng túng, sau đó Nhược Trần thở dài, giơ nhẫn trữ vật lên định cất con thuyền đó đi.
“Tiền bối, thôi thì chúng ta có thể đi bộ mà”
Nhưng lúc này, Trường An chợt biến sắc, sau đó hắn giơ tay ra cản Nhược Trần lại, lắc đầu:
“Từ từ chúng ta nghĩ cách đi!”
Đùa nhau à, từ đây đến Kinh Đô ít nhất cũng ròng rã sáu trăm cây số, bây giờ đi bộ thì khi nào đến được chứ? Mà ít nhất cũng xem lại cặp giò của Trường An có đủ sức hay không đã.
Nhược Trần đang định thu hồi cũng ngừng lại, sau đó nghi ngờ nhìn Trường An, lại nói:
“Tiền bối, hai người chúng ta không có một chút tu vi trong người, vậy làm sao vận hành được chiếc thuyền này chứ?”
“Để ta suy nghĩ”
Trường An lắc đầu, chỉ thấy hắn nghiêm túc vuốt cằm mà bắt đầu suy nghĩ, ánh mắt cũng vì thế mà trở nên sắc bén.
Nếu theo con mắt của Nhược Trần, đại khái giống như một con cá ướp muối (Ám chỉ là những người lười biếng không thích vận động và suy nghĩ) bỗng nhiên lật mình, cuối cùng trở thành…
Con cá ướp muối hai mắt sáng trưng?
Hắc Miêu nằm ở trên cột buồm, nó giơ bầu rượu lên nhấp một hớp mà đưa vuốt lên vẩy nhẹ cái râu, giương mắt nhìn Trường An và kêu:
“Meo…”
Mà Trường An, chính bản thân hắn đang chìm vào những dòng suy nghĩ.
Làm sao bây giờ?
Đúng rồi, nếu thuyền cần người tu luyện để vận hành, vậy chỉ cần tìm người tu luyện là được!
Trường An ta đây thông minh quá đi!
Gật gù đắc ý vì trả lời được một vấn đề mang tính nhi đồng, Trường An lại nhíu mày, tiếp tục suy tư lần nữa, độ khó của vấn đề lại tăng lên, từ nhi đồng trở thành tiểu học.
Vậy kiếm đâu ra người tu luyện bây giờ?
Vấn đề này rất khó, vì thế suy nghĩ những năm phút mà chưa nghĩ ra, Trường An thở dài, định bụng sẽ từ bỏ, nhưng đột ngột…
Từ xa xa, một bóng người quen thuộc bước tới, cảnh tượng này lọt vào mắt Trường An.
Trường An sửng sốt, sau đó hắn chợt giơ tay lên vẫy, vừa hét to lên:
“Này! Ngươi còn nợ ta đấy!!!”
Người đàn ông đang đi chợt giật bắn mình lên, sau đó hắn quay mắt lại mà trông thấy Trường An, bộ dáng ngẩn ra.
Rồi, chỉ thấy hắn đạp trên mặt đất, thân thể bật nhảy lên trên không trung, mỗi lần dậm chân lại bay xa năm, sáu mét. Trường An nhìn cảnh tượng này, không khỏi liên tưởng tới các vị hiệp khách đang phi thân không ngừng.
Nếu là ở trong tiểu thuyết võ hiệp, có lẽ người anh em này cũng tính ra ở cấp bậc có danh tiếng trong giang hồ.
Đáng tiếc, hắn ta chỉ là một tên người tu luyện vừa đạt đến Nhất Bộ Tụ Khí, cảnh giới thấp nhất trong tu tiên.
Trường An tiếc rẻ nghĩ thầm, rất nhanh, người đàn ông đã đặt chân lên trên phi thuyền một cách dễ dàng, một minh chứng sống cho việc chỉ cần làm người tu luyện đều có thể lên trên chiếc thuyền này.
Cuối cùng, trong thiên hạ cũng chỉ có tên lười như trường An mới không lên nổi thôi.
“Tiên sinh, có nợ thì ta sẽ trả bây giờ, có cần phải réo gọi cho cả thiên hạ biết không?”
Vừa đặt chân lên thuyền, hắn ta đã thở dài bất đắc dĩ, đến lúc này Trường An mới thấy rõ khuôn mặt của kẻ này.
Dưới lớp nón lá chính là khuôn mặt của người đàn ông đã cận kề ba mươi tuổi, không phải quá trẻ bởi vì hắn đã có vẻ trải đời trong đó, càng không phải già, bởi xem chừng bộ dáng của tên này khá khỏe mạnh.
Rõ ràng một khuôn mặt rất soái ca, lại bởi vì cái khí chất thô bỉ, lúc này đang méo mặt cầu xin Trường An mà càng hèn mọn hơn nữa.
Trường An nghe vậy, chỉ thấy hắn cười và lắc đầu, rồi nghiêm túc nói:
“Không dám với hai chữ tiên sinh, ta chỉ là người thường, còn huynh chính là tiên nhân! Ta làm sao gánh nổi chứ?”
Chỉ thấy kẻ sau lắc đầu, sau đó nghiêm mặt trả lời lại Trường An, nhưng trong giọng lại chứa không hết sự đắc ý:
“Không có không có, ta chỉ là một kẻ cả đời ở Nhất Bộ Tụ Khí Cảnh mà thôi, hắc hắc”
Hắn đột ngột sáng mắt lên nhìn con thuyền này, trong lòng bắt đầu xuất hiện những toan tính, âm mưu.
Ơ kìa, nó là cái gì?
Là cái pháp khí hình thuyền!
Nó có lái được hay không? Lái được!
Trường An cũng vậy, chỉ thấy hắn sáng mắt lên nhìn gã đàn ông trước mắt, trong lòng cũng tâm cơ ngập tràn.
Ơ kìa, đây là ai?
Người tu luyện!
Hắn có thể lái thuyền không?
Có!
Ta phải lái được con hàng này!/Phải bắt gã này làm tài xế!
Cả hai người cũng vì thế mà nở nụ cười thân thiện với nhau, trong phút chốc đã bá vai quàng cổ, thậm chí là xưng huynh gọi đệ:
“Không biết tính danh của đại huynh? Đệ là Trường An!”
“Hắc, ngu huynh là Thiệu Tổ, một kẻ không có tài cán gì, đâu như An đệ đây, có thể bằng vào sức người, bước lên trên Pháp Khí của tiên nhân!?”
“Không dám không dám, chỉ là Tổ huynh… Khụ khụ, anh Tổ, anh có thấy phi thuyền này thiếu cái gì không?”
Trường An nở một nụ cười mà vỗ lưng của hắn ta, sau đó đầy ẩn ý hỏi.
Thiệu Tổ trầm ngâm, rồi hắn gật đầu, nghiêm túc nhìn một hồi, “bừng tỉnh” vỗ đùi:
“Đúng rồi, chính là người lái! An Đệ, hai người các ngươi chính là phàm nhân, sao có thể lái thuyền được đâu?”
Hừ, đừng có giả vờ, Thiệu Tổ ta thừa biết cái tên đứng xa xa kia chính là Cửu Phẩm Hóa Tiên đại năng đã trợ giúp. Còn làm ra vẻ khó xử.
Thiệu Tổ liếc nhìn sang Nhược Trần, người sau có vẻ khó hiểu nhìn hai tên này một tiếng huynh, hai tiếng gọi đệ mà bắt đầu khó hiểu.
Nhược Trần có cảm giác… giống như là hai con gà trống tâm đầu ý hợp, cuối cùng không ngừng gáy lên gáy xuống.
Với cả tiền bối, phi thuyền là của họ cho ta mượn, sao ngài có thể nhận vơ làm của mình chứ?
Hắn thở dài, mà bên kia, cả hai càng đẩy màn diễn đi xa.
“Tổ huynh, huynh cũng nợ ta tiền…”
Trường An chợt trầm mặt nói, nhưng rồi hắn quay lưng lại nhìn khắp phi thuyền, rồi “sực nhớ ra” mà quay sang vỗ vai Thiệu Tổ:
“Tình anh em của chúng ta sao có thể tính bằng tiền? Thôi thì huynh giúp đệ lái nó một chuyện tới Kinh Đô được chứ?”
Thiệu Tổ nghe vậy mà “kinh hãi”, rồi mặt hắn trở thành “không nhịn được mà vui mừng”, cuối cùng nghiêm túc gật đầu:
“Được thôi, để ta giúp đệ lần này!”
“Tổ Huynh!!!”
“An Đệ!!!”
Dưới ánh nắng ban trưa, hai người nói, nhiệt huyết của tuổi trẻ chảy xuôi trong từng mạch máu, khiến người của bọn hắn nóng ran lên…
Có cái rắm!
…
Mà lúc này, ở Thánh Tiên Tông.
Diệp Tuyên chờ đợi đã ba ngày, hắn chợt biến sắc, sau đó nhanh chóng chạy về phía động phủ của lão tổ, sau đó lớn giọng hô lên:
“Sư phụ!”
Không có ai đáp lại cả.
Diệp Tuyên hít một hơi thật sâu, sau đó hét lớn một tiếng:
“Sư phụ, Thánh Tiên Tông sắp một vạn vị Cửu Phẩm Hóa Tiên đánh tới nơi, xin ngài ra mặt!”
Không có ai đáp lại, bầu không khí yên tĩnh.
Diệp Tuyên thấy cảnh này, hắn bước tới động phủ, sau đó đưa tay đẩy tảng đá lớn ra, cuối cùng bên trong không có ai cả.
“Hỏng bét! Sư phụ chạy trốn!”
Diệp Tuyên biến sắc, sau đó quay lưng lại, thân hình tức tốc biến mất.
Lúc này, trong Thánh Tiên Tông Đại Điện.
Các vị Trưởng Lão cùng với Tông Chủ không ngừng bàn chuyện, bầu không khí lộ ra vẻ nghiêm túc, dường như việc tranh luận này rất nghiêm trọng.
Cuối cùng, người Tông Chủ thở dài, sau đó đưa tay bóp trán, lại gõ nhẹ ngón tay lên trên ghế:
“Cửu Phẩm Hóa Tiên bí ẩn ra tay giúp ba vị đệ tử của Lão Tổ ở Hoàng Thành, hai vị Thất Phẩm Hóa Khí ra tay tranh chấp ba hôm trước, lại thêm rất nhiều chuyện nữa, ta thấy thời gian của cuộc họp theo quy định không thể đủ được.
Kéo dài thêm năm giờ, ý các vị thế nào?”
“Tính nghiêm trọng của sự việc rất lớn, ta tán thành với tông chủ”
“Ta cũng vậy, những chuyện khác có thể bỏ qua một bên”
“Không sao, Ngự Thú Phong vắng ta trong một ngày cũng có thể hoạt động”
Dường như, các trưởng lão khác cũng rất tán thành với sự việc này. Tông chủ khẽ gật đầu, hài lòng với kỷ cương của Thánh Tiên Tông và nở một nụ cười.
Ầm!
Đột ngột, cửa đại điện đẩy ra, Diệp Tuyên bước vào, các vị trưởng lão khẽ cau mày, sau đó bất ngờ nhìn hắn.
Một người đàn ông trung niên nghiêm nghị nói, hắn sầm mặt lại:
“Diệp Tuyên, cao tầng của Thánh Tiên Tông đang họp mà ngươi dám chen vào, đó là điều cấm kỵ!”
Một kẻ khác lại thở dài, bất đắc dĩ lắc đầu:
“Chuyện này cho dù ngươi là đệ tử của Thiệu Lão Tổ cũng phải chịu phạt!”
Người kia thì lại tiếc nuối cho hành động ngu xuẩn của Diệp Tuyên:
“Chậc, sao lại hành động nông nổi…”
Tông chủ nhíu mày, giơ tay lên ra hiệu mọi người im lặng, sau đó hắn nhìn sang Diệp Tuyên, nghiêm nghị hỏi, trong giọng không có sự nhân nhượng nào cả:
“Diệp Tuyên, có chuyện gì xảy ra?”
Chỉ thấy Diệp Tuyên vội vã la lớn, âm thanh vang khắp cả đại điện:
“Lão Tổ nói bế quan đột phá, kết quả hắn trốn rồi!”
Trong chớp mắt, cả đại điện im lặng, mặt người nào người nấy đều hoảng hồn, nhưng tông chủ nhanh chóng trấn định bản thân mà nhìn Diệp Tuyên:
“Ngươi nói thật!?”
“Thật!”
Chỉ thấy Diệp Tuyên vừa dứt lời, các trưởng lão đứng dậy, ai nấy đều biến sắc, sử dụng thân pháp của mình mà rời khỏi tông môn đại điện ngay lập tức.
“Chết tiệt, ta phải kiểm tra lại đống phi cầm của mình!”
“Không tốt, Phi Thuyền của ta còn để ở Luyện Khí Phong!”
“Đan Lô của ta, lão tổ đừng điên đến mức lấy nó ra lái!”
Mà Tông chủ cũng không quan tâm tới cuộc cử hành nữa, chỉ thấy hắn tức tốc biến mất, âm thanh hốt hoảng vang lên:
“Mẹ nó sư tổ, ngươi đừng có mà lấy Phi Kiếm của ta lái đi!”
Điều gì có thể khiến tất cả cao tầng của tông môn trở nên hỗn loạn, ai nấy đều trở về Phong của mình như vậy?
Thánh Tiên Tông, khắp cao tầng đều có một điều cấm kỵ, tuy không được ghi vào trong luật.
Không được để lão tổ lấy thứ gì có thể lái được!
Nếu thứ gì vào tay hắn, nếu ai được hắn chở đi, nó sẽ trở thành thảm họa!
—
Mà lúc này, Thiệu Tổ hất tay cao lên, phi thuyền cũng vì thế mà lơ lửng trên không trung, hắn giơ tay ra, nhếch mép:
“Các vị khách quý, bám chặt vào!”
Trường An khó hiểu ôm lấy con mèo ở trong lòng, trong khi Nhược Trần lấy đất nặn ra, định bụng sẽ làm bức tượng gì đó.
Bọn hắn không biết, hai tiếng đồng hồ tiếp theo sẽ là địa ngục trần gian, ha ha…
Đăng bởi | bohamcucai |
Thời gian | |
Lượt thích | 13 |
Lượt đọc | 371 |