Hồng Đào Viện
Thanh Lâu này mang tên Hồng Đào Viện, là chốn ăn chơi bậc nhất của Hoàng Thành, cũng là chốn sang trọng, tiêu phí vô cùng đắt đỏ đối với các khách làng chơi.
“Không đúng, đệ đến đây để làm gì!?”
“Huynh đến nơi này để làm gì hả?”
Mà lúc này đứng trước Hồng Đào Viện, Trường An và Thiệu Tổ chỉ vào mặt nhau, sau đó cả hai im lặng.
Đến đây để làm gì ư? Nói nhảm, đến thanh lâu dĩ nhiên là để chơi, chơi… Không có, mình đâu có đến thanh lâu? Rõ ràng là mình chỉ tình cờ đi qua nơi này, đúng, đúng!
Trường An tự thôi miên chính mình, rồi hắn lộ ra vẻ mặt nghi ngờ, đoạn hỏi lại:
“Tổ huynh, ta chỉ tình cờ đi qua nơi này, bộ dáng của huynh mới đáng quan ngại đấy”
Thiệu Tổ nghe vậy, hắn chỉ đảo mắt lên trời, sau đó cảnh giác nhìn xung quanh, lại nghiêm túc nói:
“Ta đang bị kẻ địch truy sát, chỉ là cảnh giác thôi, đệ đừng nghĩ nhiều”
Kẻ thù cái đầu ông, có thằng điên sát thủ nào lại vác dao truy sát người ta giữa ban ngày, tại nơi đông người qua lại không hả?
Không thể lấy cái lý do nào hợp lý hơn sao?
Trường An giật nhẹ khóe miệng, sau đó hắn bước đi tiếp, lại gật đầu mà nói:
“Tổ huynh, vậy huynh trốn trước, ta còn việc gấp phải đi!
Đến chiều tối ta gặp lại tại cổng thành”
“Được, An đệ!”
Thiệu Tổ hào sảng đáp lại, bộ dáng của hai người lướt qua nhau tựa như đại hiệp chia tay, hắn cười lớn và biến mất sau dòng người:
“Ta đi hướng này! An đệ, thanh sơn bất cải, lục thủy trường lưu, chúng ta sẽ còn gặp lại trên giang hồ”
Giang hồ là chỗ quái nào đấy?
Cái mặt huynh giờ có khác gì mấy cái thằng đọc tiểu thuyết võ hiệp năm xưa không? Mẹ nó đã tu tiên còn mơ mộng võ hiệp.
Bảo sao mãi mãi chỉ ở Tụ Khí, không đột phá lên được!
Trường An thở dài, đoạn hắn quay lưng bước đi, rời khỏi chốn chơi bời trác táng này.
Thời gian chậm rãi trôi, thoáng chốc đã mười lăm phút trôi qua.
Từ xa xa, có thể thấy bóng dáng Trường An đang chạy về phía này, khuôn mặt nghiêm túc nhìn đau đáu về Hồng Đào Viện.
“Không được, mấy chị gái vừa rồi trông xinh phết, mình chỉ vào uống một ly rượu thôi, thực sự!”
Hắn tự nhủ trong lòng, sau đó tức tốc bước tới trước thanh lâu hơn, cho tới khi chứng kiến một người đàn ông cũng đang chạy ở phía đối diện.
Trường An đơ người, Thiệu Tổ ngẩn ngơ.
Trong lòng cả hai cùng gào thét một câu nói.
“Tổ Huynh/ An Đệ, ngươi mẹ nó không phải chạy trốn kẻ địch/ có việc quan trọng sao???
Sao lại trở về nơi này rồi???”
Bầu không khí yên tĩnh, người náo nhiệt đông đúc qua lại, mà hai bọn hắn chỉ nhìn thấy nhau.
Trong mắt bọn hắn, chỉ có kẻ thù, chướng ngại duy nhất để được tiếp cận quả hồng, mà một hồi sau đó, có lẽ sẽ đổ máu rất nhiều.
Ta đã muốn đi, cớ sao đạo hữu liên tục cản lại?
Câu hỏi thoáng qua trong đầu hai người, để rồi mặt cả hai âm trầm như nước bước tới gần nhau, trông vô thức bộc lộ ra khí thế mãnh liệt!
Tựa như long như hổ! Rồng thì ở trong mây cuộn mình lao xuống, hổ thì chực sẵn trên núi dốc sức phóng vồ lên, chỉ mong muốn diệt trừ chướng ngại mà bước tới thứ mình mong muốn!
Sau đó, cả hai đối diện nhau, một kẻ cho tay vào trong áo tơi, kẻ kia lại chạm vào bên hông mình.
Cả hai, xuất thủ!
“Tổ Huynh, ta có chừng này bạc, huynh xem nó có đủ dùng không?”
“Cái gì!? Đệ đem mỗi chừng này thôi ư, thôi thì để huynh san sẻ một phần, chúng ta gọi chung đi”
“Tốt, thế cho nó tiết kiệm!”
Trong thoáng chốc, cả hai đã hiểu được mục đích của đối phương, càng sớm lĩnh ngộ được rằng thay vì đối địch, bọn họ nên hợp tác với nhau, đoàn kết để cả hai cùng tiến lên xa hơn.
Đáng mừng, đáng mừng…
Bước vào Bạch Hồng Đào, đã có thể nghe được tiếng nói vừa mềm mại vừa khêu gợi của các mỹ nữ mời khách, Trường An bất giác lùi lại một bước, sau đó hắn vỗ vai Thiệu Tổ:
“Huynh đi trước”
Thiệu Tổ im lặng, không bước một bước nào cả, mặt Trường An cũng trở nên khó hiểu, hắn vỗ vai của Thiệu Tổ liên tục:
“Tổ huynh, tổ huynh…”
“Ái! Huynh đây!”
Thiệu Tổ giật mình mà quay đầu lại, sau đó hắn cũng lùi lại một bước, nghiêm túc nhìn cảnh tượng trước mắt, đoạn suy tư:
“An Đệ, để huynh suy nghĩ ra chiến thuật thích hợp đã”
Ơ kìa huynh đài, huynh có chắc chúng ta đi thanh lâu, chứ không phải là công thành chiến chứ?
Chiến thuật gì chứ? Quả nhiên người mới như Tổ Huynh đây không khác gì chiếc lốp xe đạp năm xưa Trường An mua.
Quá non.
Chỉ thấy Trường An lắc đầu mà bước đi về phía trước, tư thế cũng bất giác thẳng hơn, ánh mắt sáng ngời có thần, khuôn mặt không soái ca, nhưng khí chất mà hắn tỏa ra đang phát tán mị lực của mình.
Khuôn mặt Thiệu Tổ chấn kinh, trong lòng của hắn đã sớm ầm ầm sóng dậy, không nhịn được mà tán thưởng:
“Tốt! Bộ dáng này…”
An Đệ chẳng lẽ chính là hái hoa cao thủ, tia em nào trúng em ấy ư?
Trường An bước tới trước một bà già có vẻ mang quyền hành to lớn nhất ở nơi này, hắn nở một nụ cười trên mặt:
“Tú Bà”
Lão bà nghe thấy có người gọi bèn ngẩng đầu, sau đó hai tay xoa xoa vào nhau, nở một nụ cười nịnh nọt và đáp lại liến thoắng:
“Là ta, công tử đi một mình hay đi nhiều người? Ngài muốn đặt cọc hay thực hiện ngay luôn? Hồng Đào Viện vừa có thêm một vị hoa khôi, ngài muốn thì chỉ cần chi mười lượng bạc là có thể gặp được nàng, nếu bao tháng…”
Nụ cười trên mặt Trường An cứng lại, trong lòng cũng sớm ầm ầm sóng dậy.
Cái gì!? Bà già này đang nói về cái gì vậy? Sao mỗi từ đều đơn giản, ghép lại thành một câu lại cao thâm khó dò đến thế?
Trường An ngớ người nhìn bà già này một lúc, khuôn mặt tuy đã về già nhưng vẫn có nét gian thương, đôi mắt đôn hậu lại chẳng che được vẻ gian xảo, hắn trầm ngâm một hồi, cuối cùng nghi ngờ lên tiếng:
“Tú Bà, có thực đơn chứ?”
Tú Bà: “...”
Thiệu Tổ ở xa xa nghe thấy cái này chợt không nhịn được mà che miệng lại, thân hình run run lên không nhịn được cười.
Mẹ nó thực đơn? Đệ đến thanh lâu đòi thực đơn là ý gì?
Chẳng lẽ thực sự có một danh sách các nàng kỹ nữ được viết trên thực đơn để cho ngươi lựa chọn ư?
Chỉ thấy Tú Bà nhanh chóng lấy ra một cái thực đơn đưa cho hắn.
Thiệu Tổ: “...”
…
Năm phút sau.
Trường An ngồi đối diện Thiệu Tổ, giữa hai người chính là một bàn đầy rượu thịt, trong căn phòng cũng chẳng còn ai ngoài hai bọn hắn.
Ầm!
Thiệu Tổ đập bàn, hắn không nhịn được mà phun nước bọt:
“Cái quái gì vậy? Rõ ràng là chốn ăn chơi, đệ chỉ ăn không chơi, thế này là đang sỉ nhục hai từ thanh lâu!”
Ầm!
Trường An cũng đập bàn, sau đó hắn cũng phun nước bọt trở lại:
“Cái rắm! Gặp mặt hoa khôi mười lượng bạc, lại muốn nàng hát hò, hầu hạ phải chi thêm bạc, muốn sâu hơn nữa lại phải thêm bạc, hai người chúng ta góp lại cũng chỉ mười lăm lượng, gọi người ta tới ngắm à?”
Cái bàn: “...”
Cuối cùng, Thiệu Tổ không thể chấp nhận sự thật này, hắn đưa tay ôm mặt, sau đó vô hồn lẩm bẩm:
“Không đúng… chẳng lẽ lần đầu tiên vào thanh lâu của mình… là với một thằng con trai?”
“Không sao, chúng ta nhậu một bữa này, coi như là có quen biết nhau”
Trường An chỉ lắc đầu, đoạn hắn giật một cái đùi gà trên bàn mà gặm, Thiệu Tổ thấy vậy cũng rướn người lên phía trước mà giật cái đùi gà còn lại:
“An Đệ, thư sinh các ngươi ăn ít, cái đùi cho ngươi, còn lại để huynh nhé”
Nhưng không, Trường An đã giữa chặt lại con gà, hắn nghiêm túc lắc đầu:
“Tổ Huynh, tiên nhân có thể tích cốc, ta là người phàm cũng cần ặn uống chứ? Thôi thì cái đùi này để huynh”
Đoạn, hắn bỏ cái đùi gà đang gặm dở xuống, vào bát Thiệu Tổ, tay đưa ra định hốt cả con gà còn lại.
Sau đó, bọn hắn không ai nhường ai, không ngừng giành giật thức ăn trên bàn.
“Mẹ nó đệ chỉ góp có năm lượng bạc mà đòi ăn hết hả? Thánh Nhân dạy, làm người không thể tham lam-”
“Thánh Nhân cái rắm, năm xưa ta cũng là Thánh Nhân đấy, ta dạy, làm người phải biết tranh thủ thời cơ, không ăn thì phí”
“An Đệ, liêm sỉ của đệ đâu?”
“Ta bán đại hạ giá, huynh mua không?”
…
Ở bên dưới Hồng Đào Viện, Tú Bà im lặng, bà thở dài bi thương, một người kỹ nữ nghi hoặc đưa mặt nhìn sang:
“Bà bà, sao vậy?”
“Có hai thằng đần đến kỹ viện không gọi gái, chỉ gọi đồ ăn”
Tú Bà đáp lại, người kỹ nữ im lặng, sau đó nàng đưa tay lên che miệng mà không nhịn được cười.
Đăng bởi | bohamcucai |
Thời gian | |
Lượt thích | 8 |
Lượt đọc | 298 |