Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Hội Bán Đấu Giá Khác Với Tiểu Thuyết

Tiểu thuyết gốc · 2120 chữ

Trong hội bán đấu giá.

Thời gian trôi qua, từng vật phẩm được đưa lên sàn, không ngừng có người mua nó, trong đó không thiếu đan dược phi phàm, công pháp mạnh mẽ, hay là vũ khí được rèn từ nguyên liệu quý hiếm.

Bất chợt, sau khi đưa một thanh hắc kiếm cho người vừa mua nó, lão già chợt vỗ vỗ tay, trên mặt hắn lộ ra nụ cười đắc ý:

“Quý vị xin hãy chú ý nào! Tại hạ biết các vị tiên sinh đến đây, hơn một nửa là do hai vật cuối cùng…”

Lão ta vừa dứt lời, hắn đã vung tay một cái, một người hầu nhanh chóng bước tới và đem một cái hộp ra trước mắt mọi người, lại mở cái hộp ra, bên trong đó chính là một quyển trục.

Trong lúc đó, ánh mắt của mọi người bất giác sáng lên, bên trong một căn phòng cao cấp.

“Sư tỷ, chính là nó!”

Ngọc Mi nhìn quyển trục, sau đó nàng quay sang Thanh Nhạc mà hô, người sau chỉ gật nhẹ đầu, nàng tỉnh táo cất tiếng:

“Huyền Cấp công pháp…”

“Huyền Cấp Công Pháp, Hàn Băng Kiếm Pháp, tổng cộng mười bảy kiếm, kết hợp với Hàn Băng Chân Khí có thể bộc phát ra băng nhận, lại có thể đóng băng đối thủ, lại lấy hàn băng làm phòng thủ, có thể nói không gì không làm được!

Năm xưa, Băng Phong Kiếm Giả tuy chỉ có Tứ Phẩm Khê Xuyên lại dùng chiêu này diệt sát địch nhân với cảnh giới Ngũ Phẩm Đại Giang, có thể thấy độ bất phàm của nó!”

Lão giả thuận miệng kể ra điểm lợi hại của nó, lại nhìn về phía chỗ khách quý, nhẹ nhàng lên tiếng hỏi:

“Không biết chư vị, có ai có hứng thú chăng? Giá khởi điểm là ba ngàn hạ phẩm tinh thạch!”

Thanh Nhạc ngồi ở bên trong phòng riêng mà xem ra ngoài, sau đó nàng thở dài một hơi, cuối cùng giơ tay lên, cất giọng:

“Ba ngàn năm trăm hạ phẩm tinh thạch!”

Ba ngàn năm trăm hạ phẩm tinh thạch, một con số khổng lồ, cho dù bản thân nàng là thiên kiêu của đại tông môn Thánh Tiên Tông đi chăng nữa.

Một trăm đồng tiền bằng một thoi bạc, một trăm thoi bạc lại bằng một thoi vàng, mà mười thoi vàng tương ứng với một viên hạ phẩm tinh thạch.

Để miêu tả bình dân hơn, thì ba ngàn năm trăm viên hạ phẩm tinh thạch, chính là ba triệu năm trăm ngàn thoi bạc, đủ để Trường An và Thiệu Tổ vào trong Hồng Đào Viện ăn đến bể bụng hai mươi vạn lần cũng chưa đủ để tiêu hết.

Cho dù ra với giá cao như thế, nhưng Thanh Nhạc vẫn chưa nắm chắc được bản thân có thể mua được bộ công pháp này.

“Bốn ngàn hạ phẩm tinh thạch!”

Một giọng nam bình thản đáp lên, hoàn toàn đúng với suy nghĩ của Thanh Nhạc.

Ở Vĩnh Xuân Đại Lục, có ba thứ quan trọng nhất của một người tu luyện: Tu vi, công pháp và binh khí.

Một kẻ có tu vi cao chắc chắn sẽ dễ dàng tiêu diệt kẻ yếu hơn, nhưng nếu cả hai đều cùng một cấp bậc, như vậy thì điều đương nhiên là kẻ nào tu luyện công pháp mạnh hơn, lại có binh khí tốt hơn sẽ chiến thắng.

Cho nên, cho dù ở bất kỳ nơi nào thì bất kể là Công Pháp hay binh khí, đan dược đều được ưu tiên lên hàng đầu cả.

Thanh Nhạc chỉ hừ lên bất mãn, sau đó nàng còn chưa kịp nói, Ngọc Mi đã ấn mạnh vào cái nút, la lên:

“Năm ngàn hạ phẩm tinh thạch!”

Bầu không khí yên tĩnh một hồi, Thanh Nhạc thoáng thở phào, nhưng rồi mặt nàng lại trở nên căng thẳng.

Chỉ thấy đối phương im lặng một hồi, sau đó lười biếng nói:

“Một vạn hạ phẩm tinh thạch!”

Mà đâu chỉ có nàng? Khắp trong phòng đấu giá cũng đã bị choáng váng trước số tiền lớn mà hắn vừa ra, rất nhiều người đều nhìn lên trên vị trí của căn phòng riêng đó, trên mặt lộ ra vẻ phức tạp, ước ao lẫn đố kị.

Thanh Nhạc vẫn không cam lòng trước chuyện này, chỉ thấy lần này nàng ra giá, sau đó còn nghiêm túc cất tiếng:

“Một vạn lẻ một ngàn tinh thạch, thứ này đối với ta rất có giá trị, kính mong các hạ có thể nhường cho ta lần này”

Bầu không khí yên tĩnh, rồi chỉ thấy đột ngột, kẻ đó thản nhiên đáp lại:

“Một vạn lẻ năm ngàn hạ phẩm tinh thạch”

Đến lúc này, Ngọc Mi hừ lên mà định vén tay áo, sau đó còn định nói gì, Thanh Nhạc đã đưa tay bịt miệng nàng lại, thở dài lắc đầu:

“Không được, tiếp nữa sẽ phải trích tinh thạch từ ngân khố của tông môn đấy.

Bỏ lỡ lần này cũng không sao”

Ngọc Mi không cam lòng nhìn lại nàng, nhưng rồi cũng chỉ chán nản ngồi xuống bên cạnh Thanh Nhạc, chán nản đáp lại:

“Vâng vâng…”

Trong lúc đó, lại có một kẻ khác chen vào, ra giá cạnh tranh với người kia:

“Hai vạn hạ phẩm tinh thạch!”

“Hai vạn lẻ năm ngàn hạ phẩm tinh thạch”

Người kia đáp lại, trong giọng nói đã có một vài vẻ ngưng trọng trong đó. Nhưng kẻ sau chỉ bật cười, đoạn nói tiếp:

“Bốn vạn hạ phẩm tinh thạch!”

Lúc này, cả hội trường biến sắc, đều ngẩng đầu lên nhìn kẻ vừa mới ra giá.

Bốn vạn? Kẻ này là ai? Lại có thể vừa ra tay đã là một con số dài dằng dặc, chừng này tinh thạch, coi như một số tông môn nhỏ cũng không có khả năng chi ra.

Mà lúc này…

“Ôi vãi, sao đơn vị tính thành vạn thế này!?”

Trường An giật mình mà trố mắt ra quan sát, hắn nắm chặt bầu rượu tu một ngụm thật lớn, sau đó ợ một hơi và ngạc nhiên.

Thiệu Tổ chỉ nhìn hắn như một tên nhà quê mà giảng giải, trong giọng còn có chút đắc ý:

“Người tu tiên bọn huynh khi đạt đến Nhị Bộ Kết Thủy, ai cũng có thể trích xuất dòng chảy tinh hoa ở bên trong tinh thạch vào cơ thể mà tăng tiến tu vi.

Thành ra, trong người thường mang rất nhiều tinh thạch, mà nó cũng trở thành đơn vị buôn bán cơ bản ở tu chân giới”

“Há, thế cảm giác trích xuất dòng chảy nó ra sao nhỉ?”

Trường An bất giác hỏi, mà Thiệu Tổ chỉ ngừng lại, sau đó thở dài bi thương uống rượu, ngồi co người trong một góc.

An đệ, vi huynh sống đã ba ngàn năm trên đời còn chưa được trích xuất lần nào, cũng muốn thử một lần cho biết đây…

Trường An thấy Thiệu Tổ không đáp lại liền kỳ quái quay đầu, sau đó bừng tỉnh:

“À! Huynh vẫn còn ở Tụ Khí!”

An Đệ, ngươi mẹ nó đừng xát muối vào tim của huynh, được không?

Chỉ sợ rằng nếu nói nữa thì trái tim hắn sẽ tan thành từng mảnh, Thiệu Tổ bước tới cạnh Trường An, sau đó nghiêm túc nhìn ra bên ngoài, chợt bật cười:

“Thời cơ tới”

Trường An nghe vậy, cũng nhếch mép lên, hắn giơ bầu rượu và khẽ lắc lư mà gật đầu:

“Đúng, thời cơ tới rồi”

Khi bên ngoài, buổi đấu giá đã lên đến cao trào, thì trong này Trường An đứng dậy, hắn vung tay một cái, khí chất vương giả toát ra từ thân thể khiến Thiệu Tổ cũng phải thán phục.

Phá thì phá, còn ra vẻ đế vương làm gì cơ chứ?

Hai bên, cuộc đấu giá cũng đi đến cao trào, đã có thêm một người nữa tham gia vào việc đấu giá.

“Năm vạn hạ phẩm tinh thạch, Huyền Cấp Công Pháp không thể bỏ qua được!”

“Nằm mơ đi, năm vạn năm trăm hạ phẩm tinh thạch!”

Một kẻ vừa hô, trong lòng thầm nghĩ nếu có được công pháp này, bản thân như hổ thêm cánh, thực lực tăng đâu chỉ là hai thành.

“Sáu vạn hạ phẩm tinh thạch!”

Lão già nhìn thấy vậy mà khuôn mặt lộ ra vẻ mừng rỡ, nếu như không có ba kẻ này cạnh tranh nhau, làm sao có thể nâng giá đến thế được?

Bên trong phòng, Trường An cười nhẹ, hắn nâng bầu rượu lên, sau đó cất tiếng:

“Ba mươi vạn hạ phẩm tinh thạch!”

Lời nói vừa ra, Thiệu Tổ chợt biến sắc đứng dậy, sau đó hắn lao tới Trường An:

“An Đệ!”

Nhưng Trường An chỉ cười nhẹ, sau đó hắn nhắm mắt lại, hưởng thụ cảm giác được chú ý này, lại đáp:

“Sao vậy Tổ Huynh? Không phải chúng ta bảo là sẽ khuấy động phong vân sao?”

Đoạn, hắn giơ tay ra, chỉ về phía mọi người, cho dù không ai thấy, nhưng Thiệu Tổ có thể cảm nhận được khí phách của hắn.

Ngông cuồng, tự ngạo!

“Thứ lỗi, nhưng ta phải nói thẳng ra. Các vị ở đây đều là rác rưởi!”

Thật kinh động lòng người!

Đây mới là khí phách mà nam nhân nên có!

Đây, chính là Vương!

Thiệu Tổ choáng váng nghe thấy những lời Trường An nói, sau đó gã chợt túm cổ áo Trường An, rồi dí đầu hắn xuống đối diện một cái nút:

“Thần mẹ nó, đệ phải bấm nút thì âm thanh trong này mới truyền ra ngoài chứ?”

Trường An: “...”

Hắn giật nhẹ khóe miệng mà ngẩng đầu lên, bên ngoài, hội đấu giá vẫn diễn ra, cũng chẳng ai nghe thấy hắn nói gì.

Nói thẳng ra, pha trang bức vừa rồi chỉ có duy nhất Thiệu Tổ thấy được, khiến thay vì chấn kinh toàn trường, thì chỉ có Thiệu Tổ cảm thấy…

Ừm, trông rất đần độn.

Thấy buổi bán đấu giá có vẻ dần dần yên ổn lại, lão già ho khan, lại cất tiếng:

“Sáu vạn hạ phẩm tinh thạch, còn ai ra giá cao hơn không?”

Lời vừa dứt, khán đài vừa mới hòa hoãn lại bắt đầu sôi sục trở lại.

Trong khi hai người kia vẫn đang chần chờ, người còn lại cười lạnh, hắn đứng dậy, định nói gì đó…

Lúc này, một âm thanh nghi ngờ vang lên:

“A lô?”

Bầu không khí im bặt, cả khán đài ngẩng đầu khó hiểu nhìn về phía căn phòng, trong lòng chợt cảm thấy khó hiểu.

“A lô? A lô? Lạ thật… mình đã bấm nút rồi mà…”

Lại một âm thanh khác vang lên, nhắc nhở hắn:

“Xem thử xem nút có bị kẹt không, ai bảo đệ bấm mạnh quá chứ?”

“Ơ kìa huynh, bấm không mạnh thì sao có khí thế nổi chứ?”

Khán đài: “...”

Lão già bán đấu giá: “...”

Người đấu giá: “...”

Bọn hắn đang trông chờ một trận cạnh tranh nảy lửa, tiền bạc đổ ra như suối… vậy mà…

Cảnh tượng lúc này khác mẹ gì hai con khỉ chui ra nhảy múa trong lúc rồng hổ tranh đấu chứ?

Khán đài im lặng trong vài giây, nhưng bản thân là một người kinh doanh có nghề, lão già bán đấu giá chỉ hắng giọng, rồi lên tiếng:

“Hai vị tiên sinh, chúng ta có thể nghe thấy ngài đang nói gì”

Đột ngột, âm thanh im bặt, để rồi hai tiếng thì thầm vang lên:

“Bọn họ nghe rồi, nghe hết nãy giờ kìa huynh”

“Vãi, ai bảo đệ đè mạnh tay quá? Thôi đứng dậy trang bức đi”

“Từ từ, để đệ chuẩn bị tinh thần chút”

Rồi sau đó, bọn hắn chỉ nghe được một tiếng hít thở, rồi âm thanh đạm mạc vang lên, có vẻ khinh thường cả thế gian:

“Ba mươi vạn hạ phẩm tinh thạch”

Lời nói kinh động lòng người, giá tiền ra cao ngất ngưởng, trong giọng lại không có chút tiếc rẻ nào.

Nhưng, lần này thay vì chấn kinh, được chứng kiến cảnh tượng trước đó, cả khán đài chỉ có cảm giác hoang đường như thể thiên lôi vừa hạ sét xuống, khóe miệng giật lên.

Sau đó, trong lòng của bọn họ đều đang gào thét.

Mẹ nó! Hai tên đần độn này từ đâu ra vậy???

Bạn đang đọc Chín Vạn Tuổi Phàm Nhân sáng tác bởi bohamcucai
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi bohamcucai
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 9
Lượt đọc 260

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.