Anh Hùng Cứu Mỹ Nhân
Mình là ai? Mình đang ở đâu? Mình đang làm gì?
Trường An mơ hồ bước đi, trong tay ôm chặt lấy người con gái ở trong lòng, hắn nhìn khu rừng xanh mướt ở trước mắt, trong lòng không nhịn được mà hiện lên từng dòng suy nghĩ.
Một bóng người trung niên cầm cuốc đi qua, bộ dáng như đang truy bắt ai đó, mà Trường An nhanh chóng trốn đằng sau một gốc cây cổ thụ, bi thương thở dài.
Rốt cuộc… chuyện này là sao?
Trong lòng bất giác cảm thấy mơ hồ thật…
“Hừ, hắn trốn đâu rồi?”
Người đàn ông trung niên hừ lạnh mà bước đi tiếp, Trường An cũng thuận thế rời khỏi chiếc cây cổ thụ, trong lòng cảm thấy buồn man mác mà bước đi.
Rốt cuộc, hắn đã quên mất điều gì…
“Lạ thật, tao vừa thấy bóng thằng nào ở đây”
Bà già cầm gậy gộc bước ngang qua đây, rõ ràng tuổi cao nhưng lại sức khỏe tràn trề, dường như cũng đang truy sát ai đó.
Quan sát một hồi, không tìm thấy ai nên bà chỉ đành cau mày tặc lưỡi, rồi vẫn tiếp tục truy tìm kẻ nào đấy.
Sau đó, Trường An cũng chui ra từ bên dưới đống lá, tiếp tục bi thương ngẩng đầu nhìn trời, thở dài não nề.
Rõ ràng như có tia chớp sáng qua, vậy mà bởi vì bà lão xuất hiện khiến Trường An không khỏi giật mình mà trốn xuống bên dưới đống lá.
Chỉ là, rốt cuộc bản thân quên mất điều gì?
Bất chợt, từ sau lưng truyền đến vô số tiếng bước chân dẫm đạp lên cỏ khô mà tiến về phía hắn, một tia sáng lóe qua đầu Trường An, rồi hắn bừng tỉnh.
Đúng rồi, hắn là Trường An, giờ là kẻ tình nghi trong vụ việc cưỡng dâm thiếu nữ nhà lành và đang được mọi người truy bắt.
Nghĩ đến đây, chỉ thấy…
Hắn co giò lên bỏ chạy, trên tay còn mang theo Thiên Kiều:
“Con mẹ nó, bà con cô bác tha cho cháu!!! Cháu thực sự vô tội mà!”
Được rồi, lúc này bản thân nên bình tĩnh, mình là người xuyên việt, có kinh nghiệm đấu võ mồm với mấy bà cô hàng xóm rồi, không có gì phải sợ hãi cả.
“Im mồm! Có gan thì đứng lại xem nào!”
“Đúng đúng, có giỏi thì đứng lại xem đi, bọn tao đã làm gì mày đâu?”
Dân làng hùa nhau mà nói, tiếng mắng chửi của bọn họ vang lên.
Bình tĩnh cái quần què! Làm quái nào bình tĩnh trong tình huống này được?
Trường An quay đầu nhìn, đập vào mắt hắn chính là cảnh tượng ai có giáo dùng giáo, ai có gươm dùng gươm, không có gươm thì dùng cuốc, thuổng, gậy gỗ mà truy đuổi mình, bất giác nước mắt chảy dọc.
Mẹ nó, đứng lại cái quần, đứng lại thì hắn sẽ trở thành bị thịt cho mấy người đó đâm chém mất.
Đột ngột, âm thanh Thiệu Tổ vang lên phía sau và hét lớn:
“Mọi người bình tĩnh, nếu cứ giữ khư khư gươm giáo, gậy gộc trên tay thì không thể truy bắt được kẻ đó đâu!”
Trường An thấy cảnh này mà lòng ấm áp, hắn ôm chặt Thiên Kiều và tiếp tục chạy đi.
“Tổ Huynh…”
Đúng vậy, đúng như dự đoán, Tổ Huynh là người duy nhất mà hắn có thể đặt lòng tin vào lúc này, quả nhiên huynh chính là con mọt nghiện võ hiệp, trong lòng luôn muốn cứu thế chúng sinh…
Trong lúc đó, Thiệu Tổ nhếch mày lên, sau đó hắn nắm một cái gậy mà ném về phía Trường An, tự tin nói:
“Ném đi! Nhắm vào người hắn mà ném, kẻ gian dâm như thế không cần phải bắt sống đâu, chư vị!”
“Con mẹ nó!”
Ở cùng phe cái quần què, lão đó cũng chỉ nằm trong số những người muốn ám hại mình!
Và thế là, thay vì một cuộc truy đuổi, bây giờ đã được nâng cấp trở thành một cuộc truy sát.
Trường An vừa né giáo mác, gậy gộc, hắn điên cuồng giật khóe miệng, tổ tiên của Thiệu Tổ đã bị hắn chửi qua vài trăm lần.
Các người đừng đuổi nữa, có thể các cô dì chú bác không tin, ba mươi phút trước cháu vừa ra tay tiêu diệt kẻ muốn xâm chiếm thế giới này…
Và người con gái cháu ôm trong tay cũng không phải thiếu nữ nhà lành, cổ có một dàn hậu cung khủng bố, thiên phú yêu nghiệt, bảo vật đầy mình, cho nên…
“Tha đi mà!!!”
Giọng điệu thảm thiết vang lên bên trong khu rừng, mà từ đầu, Trường An không nhận ra người con gái này đã tỉnh từ bao giờ, chỉ lặng lẽ mở hai mắt nhìn hắn.
Cuối cùng, nàng chỉ thở dài, sau đó mở miệng ra nói:
“Bỏ ta xuống đi, ta sẽ giải thích cho bọn họ”
Nào ngờ, Trường An đang chạy đi bỗng nghe giọng nói phát lên khiến hắn giật mình, cuối cùng trượt chân, khiến cả hai người ngã ra mặt đất
Trường An bật người dậy, sau đó nhìn Thiên Kiều, trong lòng bắt đầu khẩn trương mà giải thích:
“Cái này, không phải là do ta cố ý, ta cũng không có ý định gì với ngài cả!”
Không được, thường vào lúc này nhân vật nữ sẽ đỏ mặt kéo áo che mình lại, rồi tức giận tát vào mặt nam chính hoặc đánh bay hắn đi.
Trong trường hợp này, thân là người phàm, nếu chịu một tát từ Thiên Kiều… Trường An không biết mình có còn sống không nữa.
Nhưng, người sau chỉ tay đưa vào trong nhẫn trữ vật lấy ra một bộ đồ mới ra, bình thản gật đầu:
“Ừm, ta biết”
Rất bình tĩnh, cực kỳ tỉnh táo đến nỗi Trường An thấy thế mà ngừng lại.
Trường An: “...”
Không phải lúc này chị nên đưa tay lên che ngực, phát ra âm thanh đầy đáng yêu gì đó, cuối cùng ra tay chưởng một cú ư?
Quả nhiên… đời thực không thể dựa trên tiểu thuyết…
Thiên Kiều đứng dậy mà bước đi vào trong một bụi cỏ, sau đó nàng cũng chẳng có thái độ ngượng ngùng hay khó chịu gì cả.
Nhanh gọn, như một cú tát thẳng vào mặt mấy vị nữ thiên kiêu có lòng tự ngạo cao, vừa bị nhìn thấy mỗi tấm lưng đã đòi rút kiếm chém nam chính.
Trường An nhìn cảnh này mà đơ người, chỉ đến khi một âm thanh nghi ngờ vang lên từ sau lưng của hắn.
“An Đệ?”
Quay đầu lại, chỉ thấy Thiệu Tổ giương đôi mắt bàng hoàng nhìn hắn, đến bây giờ gã mới nhận ra, kẻ cưỡng dâm thiếu nữ mà mình cùng với thôn dân truy đuổi chính là thằng đệ này!
Trong thoáng chốc, gã như hiểu ra điều gì, khuôn mặt thoáng qua vẻ đau thương.
“Đệ… huynh đã nghĩ đệ cũng giống như ta, chính trực thẳng thắn, sẽ không bao giờ làm mấy chuyện tà đạo như vậy…”
Trường An giật mình, cuối cùng hắn chỉ cắn môi, trầm giọng đáp, tựa như muốn vớt vát một chút hi vọng cuối cùng:
“Tổ Huynh… Sự việc không như huynh nghĩ, xin hãy nghe ta giải thích…”
Nhưng không, người sau chỉ cay đắng cười và lắc đầu, đoạn quay lưng lại, hắn cô độc bước đi, bởi vì lúc này mới nhận ra sự thật, rằng đạo của mình, chỉ có chính mình đi hết con đường.
Rằng, hắn bị phản bội, bởi thằng đệ mà mình luôn tin tưởng.
“Ngươi đi đi, nể tình huynh đệ trước đây, ta tha cho ngươi một mạng”
Giọng nói của Thiệu Tổ man mác buồn, nhưng rồi thay thế nó chính là sự kiên định, kiên định bởi vì đã hiểu được rằng đây chính là đại hiệp!
Cuối cùng, Thiệu Tổ phất tay áo lên, cười lớn, trong điệu cười còn có vẻ đau đớn:
“Sau này gặp mặt, chúng ta chính là kẻ tử thù! Đi đi, cút đi thật xa đi!”
Trường An cắn môi, cuối cùng hắn thở dài mà quay lưng lại chạy đi, lúc này mới hiểu được rằng Thiệu Tổ đã tin tưởng xem bản thân như một người em ruột, bởi thế nên cho dù thấy hắn làm ra chuyện động trời này, gã vẫn chấp nhận tha thứ cho lần này.
Tổ Huynh, quả nhiên là huynh…
“Bớ người ta! Thằng này chạy hướng đó, mau mau bao vây đầu kia!!!”
Thiệu Tổ vừa quay lưng đã giơ tay lên cao vẫy vẫy, đoạn hét lớn cho mọi người nghe thấy, rồi vô số ngọn giáo, gậy gộc, tên bắn như mưa về hướng Trường An.
Quả nhiên là huynh luôn muốn ám hại, cướp đi hai đồng tiền trong người đệ đem đi mua kẹo!!!
Trong lòng Trường An gầm thét, hắn nhìn mưa tên bay tới, cuối cùng mặt xám xịt.
Cha mẹ, con xin lỗi…
Con trai bất hiếu, chỉ có thể ra đi sớm…
Đột ngột, Long Lực bao trùm lấy Trường An, chặn lại những món đồ chí tử bay vào hắn, sau đó một khí thế mạnh mẽ tỏa ra.
Đồng thời, thân ảnh xuất hiện trước mặt hắn, người thanh niên với vóc dáng tự ngạo, khí phách kiêu hùng khiến cho dân làng cũng vì thế mà chùn bước.
“... Các người có hiểu làm, nhưng cũng không thể ức hiếp một người nhỏ yếu như vậy chứ?”
Long Ngạo Thiên lạnh nhạt hỏi, hắn chỉ vừa xuất hiện đã chế ngự được toàn bộ cục diện, mái tóc bởi vì chưa buộc lại mà bay theo gió, khiến Long Ngạo Thiên càng trở nên soái ca.
Khi nhìn thấy cảnh tượng đó, trong phút chốc, Trường An chợt có một cảm giác kỳ lạ trong lòng, đại loại là…
Muốn lấy thân báo đáp?
Đăng bởi | bohamcucai |
Thời gian | |
Cập nhật | |
Lượt thích | 11 |
Lượt đọc | 267 |