Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đêm tối, trong rừng sâu

Tiểu thuyết gốc · 1840 chữ

Đêm đã khuya, lúc này mọi người đã chìm vào giấc ngủ từ khi nào.

Đột ngột, hai cặp mắt ló ra từ bên khe cửa phòng ngủ, đoạn một thân ảnh bước ra ngoài quán trà.

“Lúc này, với lịch trình làm việc không khác gì người máy của lão Nhược, thì chắc chắn hắn ta đang ngủ, còn Thanh Diệp đã ra ngoài suốt hai ngày, hẳn con bé cũng chẳng còn sức…”

Vì vậy, lúc này là thời điểm thích hợp nhất!

Trường An nghĩ thầm, hắn bước chân đi đến cạnh bờ sông, cách Vạn Sự Trà Quán một quãng rất xa, chắp tay nhìn lên bầu trời đêm tĩnh lặng.

Dưới đêm trăng chính là thư sinh áo trắng, gió mát thổi qua làm tà áo nhẹ nhàng bay phấp phới.

Trường An cảm thấy rằng bộ dáng lúc này của hắn chắc hẳn phải cực kỳ đẹp trai.

“Quả nhiên, trang bức mới là đam mê của đàn ông chân chính”

Hắn tự đắc lẩm bẩm, nhưng rồi vẫn thành thật bước đi xung quanh nơi này, thi thoảng lại đá một hòn sỏi, vặt một nhánh cây, bới một đống đất, nhìn không khác gì đang dạo chơi cả.

Nhưng mà, Trường An đang bố trí trận pháp.

Đúng vậy, hắn muốn làm một cái trận pháp bao trùm lấy nơi này, chỉ là để đề phòng thôi. Nếu như lại có Điền Dã số hai, Điền Dã số ba, Điền Dã số bốn,... Đột ngột xông vào gần đây, Trường An còn biết vị trí để mà diệt sát từng tên.

Dù sao ông bà ta đã dạy cẩn tắc vô ưu, hơn nữa nếu Thiên Đạo ở nơi này thấy kẻ thù của Trường An liên tục kéo đến chốn này, chỉ sợ sẽ đá mông hắn ra khỏi thế giới mất.

Lười biếng suy nghĩ, trong thoáng chốc Trường An đã đi được một vòng rồi, giờ đây hắn đã trở về bờ sông, mà từ bốn phương tám hướng, kết giới cũng được hình thành trong yên tĩnh.

Hắn rút bầu rượu ra hớp một ngụm, sau đó chỉ bình thản đứng đó và nhắm mắt.

Trong bán kính hai cây số, nếu có bất kỳ kẻ nào có thể đe dọa đến Trường An, hắn đều có thể dễ dàng cảm nhận được và tiến tới xem xét chúng.

Còn nếu mạnh, mạnh đến mức Trường An không cảm nhận được?

Không có gì phải lo, quỳ xuống xin tha mạng một cái cũng chẳng chết ai.

“Meo~”

Đột ngột, tiếng mèo kêu vang lên, Hắc Miêu chậm rãi bước đi ra từ trong bóng tối, từng động tác của nó đều có vẻ ưu nhã, bước chân nhẹ tựa lông hồng.

Trường An cười nhẹ mà bế lấy Hắc Miêu lên, nó cũng chỉ thè lưỡi ra liếm lên mặt hắn một cái, lại rúc mình trong lòng Trường An, đôi mắt đen tuyền nhìn ra kết giới vô hình.

Người sau như hiểu ý của nó, chỉ cười ha hả và nhấp một ngụm rượu:

“Ta cũng không tinh thông kết giới, chỉ dựa vào một chút huyết mạch của Chân Long trong người mình để tạo ra thôi, tiền bối thấy sơ sài là đúng”

“Meo”

Trường An chỉ mỉm cười mà đưa tay lên gãi cằm Hắc Miêu, kẻ sau híp mắt lại, có vẻ rất hưởng thụ lấy.

Có vẻ cho dù kẻ địch có tìm đến mình cũng không thể khiến Trường An cảm thấy bất ngờ được. Bởi vì hắn sống đủ lâu, thậm chí thế gian này chưa chắc sẽ có tình huống đấy.

Sau đó…

Soạt, soạt!

Âm thanh như có vật gì đó cục cựa vang lên ở sau lưng Trường An, hắn cứng người, trong lòng nghẹn lại.

Trường An: “...”

Không đúng, cái mẹ gì vừa xảy ra vậy?

Mẹ nó, giây trước mình vừa bảo không có gì có thể làm bản thân bất ngờ, giây sau đã bị tát vài cú vào mặt?

Ý chí thế giới phản hồi nhanh đến vậy cơ à?

Hắn nghi ngờ quay đầu nhìn ra xa, sau đó đập vào mắt Trường An chỉ là sông tĩnh lặng, bờ sông bên kia cây cối um tùm, nhấp nhô một mái ngói của công trình bỏ hoang lúc trước.

Đã từng là một công trình lớn, vậy mà giờ đây những gì còn lại chỉ là những mảng gạch đỏ với vết rạn nứt được ánh trăng chiếu xuống một cách kỳ dị, cảm giác như từ sau ngóc ngách của chúng, có một đôi mắt đang nhìn lấy chúng ta.

Sống lưng của Trường An chợt lạnh toát, nhưng rồi hắn nâng bầu rượu lên uống một ngụm nhỏ, tự nhủ mà trấn an:

“Chẳng có gì cả, xem ra là mơ thôi… Nếu có kẻ nào không bình thường thì kết giới đã phản ứng chứ!”

“Meo…”

Nhưng chợt, Hắc Miêu bình thản kêu lên một tiếng. Trường An ngừng bước chân, nhưng hắn không quay đầu lại, từ khi nào mồ hôi đã ướt đẫm trên trán.

Người xưa kể lại rằng, giác quan của mèo mạnh hơn nhân loại nhiều lắm, đặc biệt là mèo đen, vì thế chúng có thể cảm nhận được những thứ mà Trường An không thể cảm nhận được.

Mà trong rừng rú đêm khuya thế này, ở cạnh bờ sông, đối diện nhà hoang, mà chuyện ma ở trong rừng cũng không thiếu, ngày xưa Trường An được nghe ông hắn kể về ma xó, ma tranh, ma da, ma đói, ma lai… Vì vậy, trong phút chốc những câu chuyện kinh dị nhanh chóng ùa về trong đầu hắn.

“Không, không phải đâu, ha ha”

Trường An cười gượng và lắc đầu, hắn cố gắng giơ bầu rượu lên cao, nhưng rồi…

Lộc cộc lộc cộc!

Bầu rượu rơi xuống mặt đất, âm thanh trầm đục vang lên, tựa như tiếng sấm ập đến trong không gian tĩnh lặng này, tưởng chừng như sẽ đánh thức những “tồn tại” đang ẩn sâu trong đó.

Trường An giật thót lên, rồi hắn đứng im lìm, hai mắt láo liên nhìn xung quanh, cuối cùng nhận ra không có ai ở đây, chỉ một mình hắn bèn thở phào, cúi người xuống cầm lấy bầu rượu.

Mọi khi nơi này vẫn rất bình thường, nhưng hôm nay lại có gì đó quỷ dị hơn rất nhiều… Khiến cho Trường An không rét mà run.

Vừa cầm bầu rượu lên, cuối cùng hắn quyết định nhanh chóng rời khỏi nơi này, bước chân gấp gáp, nhưng từ đầu đến cuối, Hắc Miêu vẫn cứ nhìn về phía Trường An.

“Tiền bối, ngài…”

Trường An khó hiểu lên tiếng hỏi, để rồi khi nhận ra cho dù bản thân có đổi vị trí, thì Hắc Miêu vẫn y nguyên nhìn chằm chằm vào khoảng không gian trước mắt, lông tơ trên người Trường An dựng đứng lên.

Từ đầu đến cuối, Hắc Miêu nào có nhìn hắn?

Từ đầu đến cuối, nó đang nhìn về phía bên kia sông, về phía căn nhà bỏ hoang kia.

Từ đầu đến cuối, nơi này không chỉ có một mình hắn, mà tiếng sột soạt ban đầu cũng không phải là do loại động vật nhỏ nào đó gây ra.

Trường An hít một hơi thật sâu, sau đó hắn dứt khoát ngẩng đầu lên.

Bên kia sông, ở bên cạnh thân cây đã sẫm màu, tán lá cây che khuất đi từng tia ánh trăng, khiến cho bên dưới nó chỉ là bóng tối.

Một bóng người yên tĩnh đứng đó.

Bộ áo trắng rách rưới, máu đỏ thẫm chảy tràn trên mặt đất, thân thể gầy guộc ở trong bóng đêm càng lộ ra vẻ quỷ dị, kinh hoàng hơn nữa.

Dường như bởi vì cảm nhận được ánh mắt của Trường An, nó ngẩng đầu, để lộ hốc mắt trống rỗng, từng dòng huyết lệ đang chảy ra không ngừng.

Nở một nụ cười ngoác tới mang tai, để lộ từng mảng da thịt rách toác, hàm răng trắng buốt cũng lộ ra dưới ánh trăng, những hình ảnh đáng sợ cứ thế đập vào mắt Trường An.

Trường An tái mặt, chân hắn bắt đầu run rẩy, rồi sau đó ngã xuống mặt đất, để rồi cuối cùng, chỉ một tiếng la lớn vang lên:

“AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA!”

Thanh Diệp vừa nghe thấy tiếng hét của Trường An đã giật mình, nàng nhào ra khỏi giường, thân thể dùng tốc độ siêu việt những gì mắt thường có thể nhìn thấy mà lao bắn vọt ra khỏi Vạn Sự Trà Quán.

Vừa đến nơi, nàng chợt giật thót lên, sau đó không nhịn được mà đưa tay lay lay Trường An, gấp gáp hô từng tiếng:

“Sư phụ! Sư phụ! Người sao vậy!?”

Nàng cắn răng và ngẩng đầu nhìn xung quanh quan sát, nhưng không cảm nhận được điều gì kỳ lạ ở bầu không khí này, rừng cây tĩnh mịch, nơi đây lại chỉ có hai người.

Rốt cuộc là…

“Cô nương, tiền bối chỉ ngất đi thôi, xem ra là gặp ảo giác đấy”

Đột ngột, âm thanh Nhược Trần vang lên, bởi vì thân thể vẫn là người phàm, việc phải thức giấc nửa đêm nên cơn buồn ngủ chưa tan biến, đã thế hắn còn chạy một mạch tới đây khi nghe tiếng hét của Trường An, vì vậy bộ dáng lúc này trông khá mệt mỏi.

Thanh Diệp nghe vậy, nàng mới thoáng tỉnh táo, chỉ đưa tay chạm vào ngực Trường An, cảm nhận được mạch đập của tim liền thở ra nhẹ nhõm.

Còn đập…

Nhược Trần thấy cảnh này, cuối cùng hắn chỉ thở dài, vuốt vuốt hai mí mắt để bản thân thoáng thanh tỉnh, lại nói:

“Cô nương, chúng ta nên đem tiền bối về nghỉ ngơi thôi”

“Ừm”

Thanh Diệp gật nhẹ đầu, đoạn nhấc bổng lấy Trường An lên mà bế hắn đi ngang qua mặt Nhược Trần, người sau thấy cảnh này chỉ thoáng ngạc nhiên, rồi lắc đầu nhìn lại cảnh rừng rú.

Dưới ánh trăng, căn nhà hoang ở sâu trong rừng dần dần lộ ra, tĩnh mịch, u ám, dẫu cho khung cảnh vắng vẻ, lại khiến hắn có cảm giác như ai đó đang nhìn Nhược Trần.

Hắn nhìn chằm chằm một lúc, cuối cùng tiếng mèo chợt kêu lên:

“Meo~”

Nhược Trần bừng tỉnh, sau đó hắn cúi xuống bế con mèo lên, nhưng Hắc Miêu chỉ né ra khỏi tay hắn, bước đi từng bước về phía Vạn Sự Quán Trà.

“Con mèo này… quả thực không hề tầm thường”

Khẽ lẩm bẩm, Nhược Trần lắc đầu, cuối cùng rời khỏi nơi này.

Gió thổi lá cây đung đưa xào xạc, như có âm thanh nào đó đằng sau tiếng gió và tiếng lá.

Đêm tối, trong rừng sâu có bóng ma.

Bạn đang đọc Chín Vạn Tuổi Phàm Nhân sáng tác bởi bohamcucai
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi bohamcucai
Thời gian
Lượt thích 10
Lượt đọc 238

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.