Chúng ta báo triều đình
Sáng sớm lại đến, ánh nắng ban mai phủ xuống khu rừng xanh mướt, tạo nên một bức tranh phong cảnh đẹp vô cùng.
Nhưng trong phòng ngủ, Trường An đóng chặt hết cửa sổ lại, hắn trùm kín chăn trên mình, chỉ lộ mỗi khuôn mặt ra, run lẩy bẩy mà không nói một lời nào.
Bên ngoài thiên nhiên rất đẹp, vậy mà thế giới này vẫn tồn tại những kẻ chỉ biết ru rú bên trong ngôi nhà của mình, quyết định gói gọn cả thế giới bên trong căn phòng gỗ nhỏ nhoi, thực đáng buồn làm sao…
Đáng buồn cái quỷ!
Trường An chửi thầm trong đầu, cho dù tiết trời nóng nực, lại quấn thêm một lớp chăn, nhưng hắn vẫn cảm nhận được cái rét lạnh đang bủa vây thân thể mình.
Cái này không liên quan tới nhiệt độ bên ngoài, càng không phải xúc giác của Trường An có vấn đề, mà bởi vì…
Hắn gặp ma.
Đúng vậy, con ma còn quay lại nhìn hắn, hình như có nở nụ cười nữa.
Nghĩ tới đây, Trường An chỉ khẽ thở dài, đôi mắt liếc nhìn qua khe cửa sổ, thoáng có chút mơ hồ.
Vì cái gì, một thế giới tu tiên huyền huyễn, nơi mà có nhân vật chính trang bức đánh mặt kẻ khác, lại xuất hiện chi tiết kinh dị cơ chứ?
Không hợp lý, không hợp lý, không hợp lý chút nào cả!!!
“Không đúng, đây là thế giới tu tiên mà!”
Đột ngột, như bắt được điểm mấu chốt, Trường An ngẩn người ra, sau đó hắn bừng tỉnh.
Trong thế giới tu tiên, cường giả có thể di sơn đảo hải, bất hủ trường sinh, vậy thì một con ma nhỏ nhoi có thể làm gì cơ chứ?
Khi mà một đêm trôi qua, nỗi sợ hãi của Trường An đã dần vơi bớt đi phần nào, hắn cũng vì thế mà bắt đầu tỉnh táo lại, khôi phục trí tuệ của bản thân về phạm trù bình thường mà suy luận.
Con ma đó lặng lẽ xuất hiện sau lưng bản thân, lại không giết Trường An, chứng tỏ nó không có khả năng làm chuyện đấy.
Hơn nữa, khi Nhược Trần đi đến bờ sông bên kia, hắn cũng không nhận ra có chuyện gì bất thường, vậy nên con ma đó hoặc là đã rời khỏi nơi này, hoặc là… Nó đang lẩn trốn?
Càng nghĩ, mọi chuyện càng trở nên rõ ràng hơn, cuối cùng hai mắt Trường An sáng lên, hắn nhảy xuống giường, trong khi trên người vẫn quấn chăn mà bước ra ngoài quán:
“Lão Nhược!”
…
Bên ngoài quán trà, Thanh Diệp vẫn luôn luôn thoắt ẩn thoắt hiện như vậy, thế nên lần này, bất đắc dĩ Nhược Trần lại phải trông quán.
Vừa tiếp đón một đợt khách nữa xong, lúc này trong quán chỉ còn lại một mình Nhược Trần, hắn đặt lá trà vào bên trong ấm, chậm rãi pha.
Chỉ là pha trà, vậy mà trong tay hắn lại ngập tràn nghệ thuật, khung cảnh này quá đỗi kỳ ảo, tựa như một bức tranh.
Rót trà ra tách, hương thơm dịu dàng của vị mật ong rừng hòa lẫn với mùi trà tỏa khắp căn phòng, nước trà sóng sánh trong ly, nhìn qua cũng có thể cảm nhận được đây là trà tốt.
Nhược Trần tiện tay nâng cốc trà lên và nhẹ nhàng thưởng thức một ngụm, khung cảnh giống như tiên nhân không nhiễm trần thế.
Cho dù lúc này suy nghĩ vẩn vơ, nhưng hắn vẫn thể hiện ra khí chất siêu phàm thoát tục của bản thân.
“Tiền bối bị ma dọa sợ?”
Nhược Trần nghi ngờ tự hỏi bản thân, hắn không mấy tin vào điều này.
Thực lực của Trường An đã lộ ra trước mắt hắn, người này tiện tay có thể bố trí trận pháp cực kỳ mạnh mẽ, một ngón tay cũng có thể biến đất sét thành thân thể người, thực lực sâu không lường được.
Nhưng đồng thời, Nhược Trần cũng cảm thấy điều này khá khả thi.
Bỏ qua thực lực, cách làm người của Trường An cũng rất bình thường, tiền bối không có điểm gì nổi trội cả.
Sống bình thường, vui thì cười ha hả, buồn thì xịu mặt xuống, tức giận thì mặt đỏ bừng bừng, gặp thiên tài, thiên kiêu thì đưa ánh mắt ghen tị nhìn, gặp kẻ mạnh hơn thì ngưỡng mộ, thấy mỹ nữ là dán mắt vào nhìn.
Nhưng cũng chỉ đến vậy, gặp kẻ mạnh hơn, gặp mỹ nữ, cho dù ngưỡng mộ, kính nể ra sao thì tiền bối cũng chẳng làm gì bọn hắn, giống như một người bình thường, sau tất cả lại trở về cuộc sống bộn bề như bao ngày.
Vậy nên nếu xét theo phương diện người bình thường, khả năng cao Trường An sợ đến ngất xỉu chính là bởi vì thấy ma.
Nhược Trần ngẫm nghĩ, đoạn hắn nhấp một ngụm trà, thở dài:
“Tiền bối, đúng là khó hiểu…”
“Lão Nhược!”
Đột ngột, Trường An đẩy cửa ra và la lớn, hắn còn định nói gì thêm nhưng rồi lại tròn mắt nhìn cảnh này.
Trước mặt hắn, một người thanh niên với khí chất trầm ổn như núi, dáng vẻ phong độ nhẹ nhàng, khí tức không nhiễm khói bụi trần gian, trong từng cử động của hắn lộ ra mị lực lớn vô cùng, khiến Trường An không thể rời mắt được.
Mà Nhược Trần cũng ngẩn người ra, giật nhẹ khóe miệng quan sát Trường An.
Người thanh niên trẻ tuổi, khuôn mặt rất bình thường đang há hốc miệng ra, trên người hắn quấn chăn che lại cả cơ thể, chỉ chừa lại mỗi khuôn mặt.
Đại khái là giống như một con ốc sên? Hay là giống như một khối chất nhờn di động?
Ở cửa phòng, chàng trai trẻ quê mùa không có gì nổi trội, lại quấn chăn, nhìn bộ dáng như thế nào cũng đều có thể thấy cách ăn mặc này xấu mù.
Đối diện, người thanh niên khí chất như tiên, tao nhã thưởng thức trà, trông sao cũng thấy được kẻ này xứng với cái danh “mỹ nam”.
Tạo hình của hai bên chênh lệch cực kỳ lớn, phảng phất giống như hai thế giới.
Cuối cùng, Nhược Trần cũng không nhịn được, hắn thở dài đặt chén trà xuống, nhẹ nhàng cất tiếng:
“Tiền bối, ngài tỉnh rồi”
“Đúng vậy, lão Nhược, ta hết sợ rồi!”
Kẻ sau đáp lại khiến Nhược Trần chỉ im lặng.
Tiền bối, ta đã cố gắng tránh đi bằng cách thay thế câu hỏi thành “ngài tỉnh rồi”, kết quả tiền bối trực tiếp thừa nhận bản thân sợ ma.
Ngài có biết thể diện của mình đang khóc chứ?
Không đợi Nhược Trần nói tiếp, Trường An đã ngồi xuống đối diện hắn, mắt nhìn đăm đăm vào ấm trà, sau đó gật gù.
Ừm, cho dù cùng là trà búp tiên, trong tay của bản thân là hàng dưới tiêu chuẩn, nhưng vào tay của Lão Nhược lập tức trở thành sản phẩm cao cấp!
Hắn rót trà ra tách, sau đó nhấp một ngụm, cảm nhận hương vị của nó mà lại gật gù thêm một lần nữa.
Vị rất ngọt, rất tuyệt! Rất có phong cách của sản phẩm được bày bán trên thị trường cao cấp!
Nhược Trần: “...”
Đột nhiên đẩy cửa đi ra bảo mình hết sợ ma, lại đi đến ngồi trước mặt hắn và pha trà uống, liên tục gật gù, hành vi tiền bối ngày càng khó hiểu.
Trường An chỉ cười nhẹ, đoạn hắn đặt tách trà xuống bàn, âm thanh trầm đục phát ra phá vỡ sự im lặng trong quán trà.
“Nhược Trần, ma, chung quy cũng chỉ là linh hồn người chết oan. Thế giới này không thiếu tiên nhân có thể trảm yêu trừ ma.
Mà chúng ta…”
Thực lực chúng ta đang đứng trên đỉnh của thế giới này?
Nhược Trần nghĩ thầm, nhưng rồi hắn lắc đầu và không nói ra, nghiêm túc nhìn Trường An, trong lòng hắn chợt xuất hiện một đáp án khác.
“Hai chúng ta đều là người thường!”
Người sau vỗ bàn đắc ý hô, phảng phất thân phận “người thường” có gì bất phàm, có gì vượt trội hơn so với những cái trước lắm.
Nhược Trần: “...”
Ừm, cái kiểu này nói chuyện này là của tiền bối. Ta biết kiểu gì ngài cũng nói như vậy.
“Chúng ta muốn bình yên, nhưng không vì thế mà nhịn nhục để kẻ khác khiêu khích”
Ánh mắt Trường An chợt trở nên sắc bén, hắn lạnh nhạt nói, đoạn đứng dậy và nhìn xuống Nhược Trần.
Nhược Trần thoáng ngẩn ra, sau đó hắn chợt đứng dậy, chắp tay:
“Tiền bối nói đúng, cho dù là hổ ngủ say đi chăng nữa, chung quy vẫn là hổ!
Ngài muốn đích thân ra tay tiêu diệt nó?”
Nhược Trần trong lòng không khỏi tự trách bản thân, cớ gì bởi vì Trường An chọn cách sống bình thường mà hắn lại thực sự xem tiền bối như một kẻ bình thường cơ chứ?
Người, không thể bị bộ dáng bên ngoài lừa gạt được!
Nhưng Trường An chỉ ngẩn người, sau đó hắn đưa tay lên gãi đầu, thành thật nhìn Nhược Trần:
“Lão Nhược, ý ta là… Chúng ta báo triều đình để cho người xử lý…”
Ngươi muốn đẩy ta vào chỗ chết hả?
Bầu không khí thoáng im lìm, tiếng quạ quác quác vang lên như để khiến cho Nhược Trần “quê” hơn nữa.
Nhược Trần: “...”
Tiền bối, quả là tiền bối…
Đăng bởi | bohamcucai |
Thời gian | |
Lượt thích | 12 |
Lượt đọc | 181 |