Cát Gia Cố Sự
Ngày xưa, có lẽ là rất lâu lắm rồi, ở trong Hoàng Thành đã bắt đầu lan truyền một câu chuyện ma quái.
Thuở nọ, gia tộc họ Cát ngoài việc học võ, lại vốn có tiếng múa rối rất tài, cho dù dinh thự lẫn sân khấu của họ đóng đô ở rất xa ngoài Hoàng Thành. Thế mà trong những dịp lễ kéo đến, người người lại đều ghé thăm chốn đó để xem Cát gia biểu diễn múa rối.
Bất giác, những màn múa rối của Cát gia đã trở thành một phần không thể thiếu trong những dịp có lễ của Hoàng Thành, đem đến niềm vui trong cuộc sống bộn bề của bọn họ.
Bi kịch ập đến, tà ma công kích Hoàng Thành, bởi vì cuộc tập kích diễn ra đột ngột, cho nên Cát gia phải hứng chịu đầu tiên, toàn bộ võ sĩ của gia tộc đều bị thảm sát trong cuộc tập kích đấy.
Sau đó, Thành Chủ đã nhanh chóng phản ứng lại và dẫn quân đi càn quét, chỉ là mọi chuyện đã quá muộn, không còn người của gia tộc họ Cát nào sống sót cả.
Từ đấy, sân khấu múa rối của Cát gia không bao giờ mở ra nữa, những dịp lễ hội cũng thiếu đi niềm vui thú, không ai thấy được những con rối chuyển động thêm lần nào nữa.
Có lẽ là vậy?
Nhiều năm trước, công cuộc thu hồi đất đai của Cát gia diễn ra, nhưng nó đã nhanh chóng bị trì hoãn, để rồi kéo dài vô thời hạn cho đến bây giờ.
Theo như những gì người thợ xây kể lại, đêm đêm họ đều có thể thấy những bóng ma mờ xuất hiện xung quanh sân khấu, ám ảnh họ, đe dọa họ.
Có người bảo, đó là chính linh hồn của những võ sĩ chết oan.
Có người bảo, những con rối tự mình sống dậy từ trong máu, trình diễn một màn ám kịch hằng đêm.
Có người lại bảo, chính những thứ tà vật còn sót lại đang ám lấy dinh thự này.
Cho dù thế nào đi chăng nữa, thì sân khấu của Cát gia vẫn diễn ra những cuộc biểu diễn, tuy nhiên thay vì mang lại niềm vui và sự hoan hỷ, những thứ người bình thường nhận được chính là sự ám ảnh và nỗi sợ.
Nhưng dù cho những cái gì đi chăng nữa, các chuyện đó đã xảy ra và ám ảnh lấy người dân Hoàng Thành suốt một thời gian dài, và công cuộc thu hồi đất đai vĩnh viễn không bao giờ diễn ra.
“Hù!”
Còn đang kể, người phụ nữ chợt kêu lên một tiếng, Trường An giật bắn người lên hoảng sợ, mặt tái lại nhìn ngó xung quanh:
“Oái!”
Người đi đường cũng vì âm thanh hoảng hốt đó mà nhìn cả vào hắn bằng ánh mắt kỳ quái, Trường An hơi ngừng lại, sau đó cười gượng quay đầu sang mọi người và khẽ gật xuống.
“Mẹ ơi, đó là gì ạ?”
“Đi thôi, đừng có dây dưa với kẻ này”
Cuộc đối thoại của hai mẹ con đi ngang qua khiến Trường An đen mặt lên, sau đó hắn buồn bực đưa mắt hướng về phía người phụ nữ.
“Tiểu thư, ngươi có ý gì vậy?”
Nàng ta chỉ mỉm cười, có vẻ thực sự cảm thấy vui vẻ, tao nhã đưa tay chống cằm, thanh tao đáp lại:
“Làm sao ư? Dĩ nhiên là dọa người rồi”
Trường An thở dài, hắn đưa tay xoa trán, chỉ bất lực nhổ nước bọt vào hành động vừa rồi của nàng ta.
Người phụ nữ này thường xuyên xuất hiện ở Hoàng Thành, ngày ngày đều có vẻ nhàn rỗi, nhưng thực chất lại là địa chủ một phương, đến cả đất mà Trường An mua lại để mở quán trà cũng là do nàng đưa cho hắn.
Tuy vậy, người này cũng rất am hiểu về nhiều chuyện xảy ra trong thế giới này, nên hắn mới chọn đến hỏi nàng ta.
“Đó là vấn đề cuối cùng?”
Người này cười như gió xuân, tay nắm quạt và nhẹ nhàng mở ra che khuất đi nửa dưới mặt mình, chỉ để lại đôi mắt màu tím đầy ý cười đối diện hắn.
Giữa dòng người, đôi nam nữ nhìn nhau, cuối cùng Trường An cũng không chịu nổi mà tránh đi ánh mắt của nàng, lại thở dài:
“Được rồi, vậy còn ai sống sót sau khi sự tình đó xảy ra chứ?”
“Có một người, đó là vị đại tiểu thư của gia tộc họ Cát, sinh ra có nhan sắc tuyệt mỹ, kể từ khi gia tộc bị thảm sát, chỉ có nàng và đứa trẻ duy nhất trong bụng là còn sống sót”
Người sau nheo mày và nhẹ nhàng đáp lại, đoạn nàng như nghĩ đến điều gì, chỉ ẩn ý cười:
“Thông tin này là miễn phí cho khách lâu năm, nàng từng bảo rằng bản thân sẽ giao mình cho bất kỳ ai có thể xử lý được tin đồn ma ám ở đó”
Trường An hơi ngừng lại, hắn nghiêm mặt một hồi, lại nghi ngờ lên tiếng:
“Thật sự?”
“Thật”
Người sau cười cười đáp lại, Trường An lại nghi hoặc mà hỏi:
“Người con gái đó đẹp lắm hả?”
“Đúng vậy, năm xưa nàng là tiểu thư được vạn người theo đuổi”
“... Thế, bây giờ nàng ta ở đâu?”
Trường An im lặng một hồi, cuối cùng cười gượng và xoa xoa hai bàn tay, cất giọng giống như mấy tên trai trẻ háo sắc muốn gặp được hoa khôi của trường.
Người phụ nữ trước mắt hắn cũng biết trước biểu cảm này, chỉ khẽ mỉm cười và phe phẩy quạt.
“... Thế nào? Ta tưởng các hạ vốn sợ ma lắm chứ?”
Trường An lộ ra bộ dáng lạnh nhạt, hắn nâng bầu rượu lên và bình thản nói, giống như không hề xem con ma đó vào mắt mình.
Nàng ta chỉ bình thản nhìn hắn hồi lâu, cuối cùng đưa ra một tấm bản đồ, cười cười nhắm mắt lại:
“Đây… Còn có tờ giấy nợ này nữa, nhớ nhé”
Trường An: “...”
Cuối cùng, hắn cũng chỉ bất đắc dĩ ấn dấu tay vào tờ giấy nợ, sau đó quay lưng hào hứng bước đi.
Đệ nhất mỹ nữ Cát gia? Hắc hắc hắc…
“...”
Người phụ nữ chỉ bình thản nhìn Trường An, sau đó cong khóe miệng lên rồi bật cười, tựa như thấy thứ gì đó khiến nàng thích thú lắm:
“Quả là một người bình thường đến thú vị…”
…
Đến lúc Trường An gặp lại Nhược Trần, sau lưng hắn đã mang theo chi chít những đồ dùng để săn thú. Thậm chí, Trường An còn thấy được một cây cung tên.
Lão Nhược, ngươi có chắc chúng ta đang tìm cách trừ ma, chứ không phải là săn thú?
Trường An giật nhẹ khóe miệng nghĩ thầm, đoạn bước lại gần hắn, sau đó nghiêm túc lên tiếng:
“Lão Nhược, ta vừa tìm kiếm một chút thông tin về công trình bị bỏ hoang gần quán trà… Ngươi biết gì không?”
“Ta biết, là tin đồn về ma ám đúng không?”
Nhược Trần bình thản gật đầu và đáp lại, rồi tiếp tục bước đi.
Trường An: “...”
Tâm tình háo hức muốn đem bày ra chuyện này, đồng thời chứng tỏ bản thân chính là một người có hiểu biết về thế giới xung quanh của hắn ngay chớp mắt đã bị người sau dội một gáo nước lạnh.
“Từ hẵng về, chúng ta cần thăm một người”
Trường An thở dài, nhưng rồi chớp mắt hắn đã lấy lại hứng thú mà giơ tờ giấy lên, cười tà mà nói.
Nhược Trần khó hiểu quay đầu lại, để rồi đập vào mắt hắn chính là một khuôn mặt có vẻ bất chính, liền im lặng hồi lâu, và cẩn thận cất giọng:
“Tiền bối, cho dù ta là tu chân giả nhưng vẫn có đạo đức của riêng mình, quyết không làm mấy chuyện như vậy”
Nghe thấy lão Nhược trả lời, Trường An thoáng ngớ người rồi nhận được biểu cảm của mình đang “biến thái” ra sao, hắn đành cười gượng trong khi tay đưa vào trong người, lấy ra một mẩu giấy có chỉ đến địa điểm của thiếu nữ gia tộc họ Cát.
“Lão Nhược, bây giờ chúng ta đi tìm kiếm một vị cô nương, kẻ này có manh mối liên quan tới con ma đó”
Thật sự? Ý nghĩ thoáng qua trong đầu của Nhược Trần, hắn không rõ lắm ý đồ của Trường An, chỉ có điều…
Nhìn khuôn mặt háo hức của tiền bối, cuối cùng Nhược Trần chỉ khẽ thở dài, quyết định chiều lòng ý của Trường An một lần xem sao.
“Được rồi, chúng ta đi thôi”
Đăng bởi | bohamcucai |
Thời gian | |
Lượt thích | 11 |
Lượt đọc | 163 |