Có duyên ắt sẽ gặp lại
Đến tối, Nhược Trần đi vào Vạn Sự Quán Trà đã thấy Thanh Diệp đang ở đó, nàng cầm một cuốn sách cũ mà say sưa đọc.
Thoáng chốc, hắn ngẩn người một hồi, bởi vì bộ dáng của Thanh Diệp lúc này… lại rất giống sư phụ của nàng.
Cặp sư đồ này giống nhau đến kỳ lạ…
Hắn nghĩ thầm, sau đó hắng giọng một cái:
“Thanh Diệp cô nương, tiền bối đâu rồi?”
Thanh Diệp rời mắt khỏi trang sách đang đọc, nàng đứng dậy và bước đi về phía phòng ngủ của Trường An, gõ cửa:
“Sư phụ, Nhược Tiên Sinh đến tìm người đi trừ tà”
Phải nói là trong chuyện này, Nhược Trần đã quá ra sức giúp Trường An. Thậm chí còn không cân nhắc đến việc tiền bối có gặp ảo giác hay bịa chuyện, người sau đã bố trí bẫy rập xung quanh.
Chỉ là, để làm gì cơ chứ?
Theo Nhược Trần phỏng đoán, gây ra sự việc này không phải là ma! Hoặc là người, hoặc là tu tiên giả! Thế cho nên hắn mới không hề cảm nhận được bất cứ tà khí, ma khí nào cả.
Và cũng bởi vì là người, cho nên mỗi khi có bất kỳ ai đến trừ tà, kẻ đó sẽ nhanh chóng trốn đi, vì vậy không tìm được tà ma thì làm sao có thể trừ tà cơ chứ?
Nhưng điều làm Nhược Trần thắc mắc là lời nói của Kim Thành Chủ, ông đã bảo rằng sự việc này có thật, là do ma quỷ gây ra, tại sao?
Chẳng lẽ… Thành Chủ thực sự có nhúng tay vào chuyện này?
Nhược Trần nhíu mày lại buồn bực nghĩ, trong khi Thanh Diệp chờ đợi một hồi lâu, lại nghi ngờ lên tiếng:
“Sư phụ?”
Vẫn không có ai đáp lại cả, bên trong căn phòng yên tĩnh như chết.
Như nghĩ ra điều gì, Thanh Diệp biến sắc, sau đó nàng đột ngột đẩy cửa phòng ra, nhưng bên trong không hề có bóng dáng của Trường An đâu cả.
Chỉ có một mẩu giấy phất phơ trong gió được dán trên cửa sổ.
“Ta đi hỏi thêm thông tin từ Cát Linh bà bà và Cát Tiên tiểu thư, mọi chuyện giao cho các ngươi đấy”
Cạch!
Thanh Diệp đen mặt siết chặt tờ giấy trên tay, bộ dáng có vẻ rất tức giận, còn Nhược Trần im lặng.
Tiền bối, nửa đêm khuya khoắt ngài lại đi hỏi thêm thông tin?
Hắn giật nhẹ khóe miệng, sau đó lên tiếng nhằm an ủi Thanh Diệp:
“Cô nương chớ lo, Cát Tiên tiểu thư xinh đẹp thật, nhưng tiền bối không có khả năng thu được tình cảm của nàng đâu”
Quả thật, tính cách của Trường An bình thường, nhan sắc không có gì nổi bật, thậm chí đôi lúc còn có vẻ… thiểu năng, cho nên Nhược Trần không nghĩ tới điều đó.
Bất ngờ lúc này, Thanh Diệp chỉ thở dài đưa tay bóp trán lắc đầu.
“Tiên sinh nghĩ nhiều, sư phụ sẽ không tùy tiện ra tay tán tỉnh các cô nương…
Chỉ là… đôi lúc sư phụ cũng là một người rất đào hoa…”
Nhược Trần khó hiểu nhìn nàng bước trở lại bàn trà mà chán nản mở sách tiếp tục đọc, cảm giác Thanh Diệp lúc này giống như…
Ừm, một người mẹ lo lắng con mình ra đời bị các chị gái lừa bán đi?
Cô nương nghĩ nhiều rồi, cho dù Nhược Trần có cố gắng ra sao, hắn cũng không thể liên hệ giữa Trường An và đào hoa được.
Hắn lắc đầu, sau đó chỉ đành bất đắc dĩ cáo biệt Thanh Diệp mà đi ra ngoài hòng bẫy được con ma nào đó.
Lẳng lặng đứng tựa vào đằng sau gốc cây ở cách bờ sông một đoạn, thi thoảng lại đưa mắt ở bên kia bờ, Nhược Trần chậm rãi quan sát nơi này mà tiếp tục ngẫm nghĩ, tính toán.
Khả năng thứ nhất là có người giả thần giả quỷ, chỉ là ai lại đủ kiên nhẫn tiếp diễn chuyện này suốt hàng chục năm cơ chứ?
Phải chăng là cừu nhân của Cát Gia năm xưa muốn bôi nhọ danh dự của họ? Hay là còn gì khác nữa?
Khả năng thứ hai… lại liên quan đến Kim Thành Chủ, nếu như ông ta cấu kết trong chuyện này thì việc tuyên bố “rừng này có ma” là giả.
Nhưng lý do để Kim Thành Chủ làm như vậy thì Nhược Trần không rõ, hay là do năm xưa vụ việc tà ma diệt Cát Gia cũng là một phần kế hoạch của ông ta?
Theo thời gian, Nhược Trần bắt đầu liệt kê các khả năng có thể nhất, nhưng bóng ma vẫn chưa hề xuất hiện, chỉ là điều này cũng không ngoài dự tính của hắn.
Bởi vì đối phương biết được hôm nay bọn hắn sẽ trừ tà nên đã trốn đi, không giả thần giả quỷ sao?
“Nếu vậy, đối tượng sẽ chỉ bao gồm… Kim Thành Chủ và Diệp Công Tử”
Trong vô thức, Nhược Trần đã loại trừ hai mẹ con Cát Linh ra khỏi danh sách nghi phạm, hắn cảm giác được mình dần dần mò được đầu mối…
Bất tri bất giác, cuộc sống của hắn cũng trở nên bận rộn so với lúc bản thân còn làm một Lão Tổ, chỉ là bây giờ… Nhược Trần cũng không có cảm giác mơ hồ, không rõ bản thân đang làm gì nữa.
…
Lúc này, tại nhà của Cát Tiên.
Một bóng người chật vật leo lên trên tường, sau đó vất vả nhảy xuống vào trong sân nhà.
Rắc!
Đột ngột, chân của hắn ta đạp phải lá khô mà phát ra một âm thanh không hề nhỏ, bóng người giật mình, dáo dác nhìn xung quanh hồi lâu và thở phào.
Bởi vì Trường An đứng ở bên ngoài gõ cửa gọi vào liên tục nhưng không có ai đáp lại, lỡ có chuyện gì xảy ra với Cát Tiên thì sao? Hắn không thể khoanh tay đứng nhìn được!
Vì thế, Trường An trèo trường, đột nhập vào nơi này!
“May quá… không ai thấy…”
Vừa nói, hắn vừa láo liên đưa mắt nhìn xung quanh, khung cảnh vắng lặng, ngoại trừ bà già Cát Linh còn đang tựa vào ghế mà ngủ lim dim ra thì không có ai cả.
Trường An: “...”
Bà ơi, sao đêm hôm khuya khoắt lại nằm ngủ ở nơi này vậy?
Hắn giật nhẹ khóe miệng, nhưng sau đó lén lút nhón chân bước qua Cát Linh, định bụng sẽ đi tìm Cát Tiên ngay bây giờ.
Chỉ là…
“Con bé đã rời nhà có việc rồi, không cần phải tìm”
Thanh giọng già nua vang lên khiến Trường An giật mình, từ khi nào mà Cát Linh đã bị đánh thức bởi tiếng động của hắn, bà ta hé ra đôi mắt già nua nhìn, lẳng lặng nở một nụ cười:
“Đêm, đáng lẽ phải trừ tà, cớ sao công tử lại đột nhập vào nhà của ta?”
Trường An có hơi bị bất ngờ, nhưng theo bản năng, hắn liền nghiêm mặt và đáp lại, tựa như một vị chính nhân quân tử:
“Nhạc mẫu, ta lo lắng cho Cát Tiên đêm hôm khuya khoắt ở nhà một mình, lại gọi mãi không nghe thấy đáp lại nên mới phải dùng cách này!”
Cát Linh: “...”
Bà ta sống gần sáu mươi năm trên đời, lần đầu tiên gặp được kẻ vô sỉ như thế này.
“Hồ đồ, tiểu tử! Ngươi gọi ai là nhạc mẫu?”
“Nhạc mẫu, Cát Tiên cô nương cũng đã ngoài ba mươi, đã đến lúc chúng ta lo cho chuyện đời của nàng ấy”
“Mày…”
“Nhạc mẫu chớ lo, ta sẽ đối xử thật nhẹ nhàng với Cát Tiên cô nương, chỉ xin ngài-”
Còn không đợi Trường An dứt lời, Cát Linh đã ngán ngẩm tựa vào ghế, khuôn mặt nhăn nheo đỏ lên vì bị tức chết, bộ dáng của tên này…
“Tao xin mày, đừng gọi bà già này hai tiếng nhạc mẫu nữa”
Trường An nghe vậy mà nhíu mày, sau đó hắn chỉ nghi vấn cất tiếng thăm dò:
“Mẹ vợ?”
Bán hết liêm sỉ, quyết tâm trở thành một tên liếm chó… Khụ khụ! Theo đuổi chị gái xinh đẹp!
Khuôn mặt Cát Linh tái nhợt hẳn đi, bà ta chỉ tựa đầu vào ghế, đôi mắt già nua thoáng nhìn lên bầu trời một hồi, lại nheo mày lại quan sát Trường An.
“Giả vờ đủ rồi chứ? Tiểu tử?
Hay ta phải gọi ngươi là… tiền bối? Cụ ông?”
Bầu không khí thoáng chốc yên tĩnh, Trường An ngây người một lúc, sau đó hắn chỉ khẽ nhíu mày lại, không có gì ngạc nhiên cả:
“Lâu như vậy, thế mà ngươi vẫn còn nhớ?”
“Ba mươi năm trước, nếu không có ngài thì mẹ con ta đã chết rồi”
Cát Linh nở một nụ cười, ánh mắt tràn ngập hồi ức, cuối cùng nhẹ giọng nói, ánh mắt bà ta nhìn Trường An cũng dần dần chăm chú, tựa như đánh giá thứ gì đó.
Quả thật, ba mươi năm trước, trên người Trường An chất chồng những vết thương bước ngang qua nơi này, cuối cùng tình cờ gặp một người phụ nữ đang bị đuổi giết bởi tà ma.
Lúc đó, hắn chỉ tiện tay tiêu diệt tà ma rồi bỏ đi, cũng không hề nói một lời nào, không nghĩ tới Cát Linh sẽ nhớ.
Cát Linh nhe hàm răng vàng ố ra, mái tóc bạc phơ lưa thưa khẽ run lên theo nhịp cười của bà ta.
“Ba mươi năm trước cho đến bây giờ, bộ dáng ngài vẫn như vậy…”
Trường An thở dài, tiện tay cầm xuống bầu rượu bên hông mà giơ lên nhấp một ngụm, sau đó ngồi xuống mặt đất trước mặt Cát Linh.
Một người trẻ tuổi tóc đen nhánh, một người già nua tóc bạc phơ.
Người già đang ở trong góc tối, mà thanh niên trẻ tuổi lại ngồi ở bên ngoài sân, ánh trăng chiếu xuống người hắn.
Có duyên ắt sẽ gặp lại, chỉ là duyên phận này… kéo dài ba mươi năm.
Đăng bởi | bohamcucai |
Thời gian | |
Lượt thích | 9 |
Lượt đọc | 126 |