Thanh Thiên
Thân thể này trước đây thuộc về Thiên Thanh, vốn sinh ra nghèo khổ lại bị một gã đàn ông tệ bạc lừa tiền, cuối cùng ngoại trừ sinh ra một đứa con gái, nàng ta mất sạch.
Trước đây, vốn dựa vào việc bán bánh cuốn để kiếm sống, nhưng bây giờ khoản nợ chồng chất, lại thêm thân thể mang bệnh nặng, phải nuôi sống con thơ, cuối cùng Thiên Thanh không chịu được áp lực, nàng ta đã vong mạng, tình cờ là Điền Dã cũng thi triển bí pháp khiến bản thân nhập vào thân thể này.
Nhưng biết trước bản thân cũng phải rời khỏi thế gian, cho nên Thiên Thanh cũng đã để lại một phong di thư, mong muốn người sau sẽ đọc được, lúc này đang ở trên tay của Điền Dã.
Chẳng liên quan gì đến chuyện của Điền Dã cả!
Hắn vứt phong thư sang một bên, đoạn đứng dậy, cô bé nhỏ nhắn tò mò nhìn vào mẹ mình.
“Mẹ sao vậy?”
Cô bé khoảng sáu, bảy tuổi, ngũ quan tinh xảo, làn da mịn màng, em cười, hai má lộ ra núm đồng tiền xinh xắn, đây chính là một cô bé rất đáng yêu.
Điền Dã nhìn chằm chằm cô bé một hồi, sau đó nàng khoanh tay lại, chợt lạnh giọng nói:
“Đi ngủ”
Giọng nói lạnh như băng, chỉ một mệnh lệnh vỏn vẹn như thế, không thể tin được một người mẹ sẽ nói với con của mình như thế này. Nhưng Điền Dã không phải là mẹ của con bé.
Nhưng em chỉ khẽ nghiêng đầu, đôi mắt nhìn chằm chằm vào Điền Dã, không có vẻ gì là bất ngờ cả, cô bé thấp giọng nói:
“Mẹ không ngủ ạ?”
“Ta bảo con ngủ cơ mà?”
Điền Dã nghe bị hỏi lại như vậy thì chợt trong lòng sinh bực bội, nàng cau mày lại mà hừ giọng, ánh mắt lộ rõ vẻ không hài lòng, thậm chí còn có vẻ lạnh lẽo bên trong đó.
Nhưng cô bé chỉ thoáng hốt hoảng một lúc, lại nhìn chằm chằm vào nàng, dường như không hề thắc mắc tại sao người mẹ của mình trở nên như vậy.
Đây chính là lý do Điền Dã không thích việc đột ngột dây dưa với một đứa con gái. Bởi vì với những mối quan hệ như thế này, cho dù nàng có ra tay đe dọa cũng không thể làm gì được.
Hình ảnh một người dễ được trẻ con tiếp nhận, nhưng lại khó thay đổi nhất. Nàng cũng không hiểu tại sao.
“Vân Vân, mẹ còn có việc, con đi ngủ đi”
Cuối cùng bất đắc dĩ, nàng chỉ có thể thở dài mà nhượng bộ, mà cô bé mang tên Vân Vân nghe mẹ mình nói như vậy, cuối cùng cũng chịu đi ngủ, nhưng trước đó còn bổ sung thêm một câu:
“Mẹ phải nhớ đi ngủ đấy”
Điền Dã chỉ gật đầu, và khi chỉ còn lại một mình, nàng khẽ nhắm mắt lại, cảm thụ xung quanh hồi lâu.
Mất sạch toàn bộ sức mạnh, vì vậy cho nên bây giờ Điền Dã không khác gì người bình thường, nếu gặp phải nguy hiểm còn phải mặc cho kẻ khác chém giết.
Nhưng thông qua phán đoán sức mạnh của Long Ngạo Thiên, Điền Dã cho rằng thế giới này cũng không mạnh như hắn tưởng, nếu tính toán, đại khái có chín đại cảnh giới.
Tuy mạnh nhất không thể đạt đến trích tinh nã nguyệt như các thế giới khác, nhưng độ nguy hiểm lại cao hơn rất nhiều.
Bởi vì, Thất Phẩm Hóa Khí cảnh có thể cưỡng ép thay đổi bản chất của một khu vực xung quanh, giống như cái cách mà Long Ngạo Thiên dễ dàng tạo ra Long Địa ở bên trong tiểu thế giới của Điền Dã.
Tuy không ảnh hưởng gì đến nàng, nhưng Bát Phẩm Thành Vân, Cửu Phẩm Hóa Tiên thì sao? Lỡ như lại có ẩn thế cao nhân?
Nhưng nguy hiểm nhất, vẫn là Trường An, và một kẻ khác.
Điền Dã trầm mặt xuống, nàng chợt nhớ lại cái lúc Tiểu Thế Giới của mình bị Trường An cưỡng ép bóp vụn, sau đó cho dù bản thân đã thi triển bí pháp để chạy trốn.
Ai mà ngờ được, sau đó hắn gặp được một kẻ còn đáng sợ không kém gì Trường An.
Nghĩ đến đây, Điền Dã lắc đầu, cuối cùng thở dài bóp lấy trán, nàng hít một hơi thật sâu, đoạn nhắm mắt.
Nàng tu tà, nhưng không phải tà ma, mà là Nghịch Thiên Giả.
Thế nào là Nghịch Thiên Giả?
Trái ngược với Thiên Đạo, chính là Nghịch Thiên Giả..
Thiên Đạo do vô số pháp tắc cấu tạo thành mà vận hành một giới, mà Nghịch Thiên Giả cướp đi pháp tắc, cuối cùng tạo thành những tổn thất khó có thể phục hồi.
Điền Dã chính là loại như vậy.
Nói đơn giản, con thỏ ăn cỏ, con rắn ăn thỏ, cuối cùng rắn chết, xác trở thành phân bón cho cỏ, tuần hoàn vô hạn, vì thế nên một khu rừng mới có thể duy trì sinh ra động vật, thực vật để tồn tại được.
Nhưng nếu có một con vật không thể chết, nó lại không ngừng cắn nuốt thực vật, động vật, cuối cùng phá vỡ cân bằng của khu rừng thì sao?
Dĩ nhiên, khu rừng đó sẽ biến mất.
Chính vì thế cho nên Nghịch Thiên Giả chính là một phần của Tà Đạo, đối lập với Thiên Đạo, và luôn bị nhắm vào.
Nhưng Nghịch Thiên Giả chưa từng có ai Nghịch Thiên được cả, đó là một câu chuyện rất buồn cười.
Đã từng, có một vị Nghịch Thiên Giả đánh bại vô số thiên mệnh chi tử của chư thiên vạn giới, sức mạnh của hắn đạt đến một cấp độ khủng bố, nắm giữ vô hạn pháp tắc trong lòng bàn tay, có thể đứng ngang hàng với một số vị Tà Chủ.
Cuối cùng, hắn bị người nắm quyền Thiên Đạo sử dụng một ngón tay đánh bại.
Nói mồm nghịch thiên thì dễ, đến lúc làm mới nhận ra nó bất khả thi ra sao, chính vì vậy nên Nghịch Thiên Giả ít khi cố định tại một thế giới nào cả.
Mỗi lần ra tay đều chỉ thôn phệ một thế giới nhỏ rồi nhanh chóng biến mất, nếu ở lại sẽ chỉ trở thành con giun dế chờ đợi Thiên Đạo dập nát.
Vì vậy, cho nên Điền Dã phải tìm cách để thoát khỏi thế giới này, càng nhanh càng tốt!
So với Trường An và kẻ kia, thì nàng càng sợ Thiên Đạo hơn, hai kẻ trước còn có cơ hội nhỏ trốn thoát, kẻ sau thì chỉ có trong mơ.
“Trước hết thì không nên làm ra động tĩnh lớn, an ổn mở quán bánh cuốn, lại tìm cách khôi phục thực lực.
Còn có, từ giờ ta là Thiên Thanh, phải nhớ kỹ tên mình”
Nhưng trước hết, nàng phải tìm hiểu làm sao để làm bánh cuốn trước đã.
…
Dọc theo đường rừng, có hai bóng người bước đi song song cạnh nhau, một người thanh niên bình thường không có gì lạ, hắn cầm bầu rượu trên tay và chậm rãi bước đi, ánh mắt thoáng lộ ra vẻ uể oải.
Mà bên cạnh hắn, người phụ nữ mang mái tóc tím, nàng cầm theo một chiếc dù Tây Dương che đi ánh nắng của mặt trời, nheo mắt lại nhìn hắn.
“Thế nào? Vị “Hộp gỗ đại hiệp?””
Trường An thoáng nhướng mày, đoạn cười khổ, lắc đầu:
“Đừng có gọi với biệt danh như vậy chứ, với cả Tử cô nương, hôm nay ngươi không làm việc buôn bán nữa ư?”
Tử cô nương, chính là cái tên duy nhất mà hắn gọi nàng ta, người đầu tiên bán đất cho Trường An để hắn có thể mở quán trà, cũng như cho Trường An vay tiền.
Cuối cùng, nợ nần chồng chất, bây giờ thu nhập của Trường An khấm khá, nhưng vẫn trả nợ hằng tháng cho nàng.
Người sau mỉm cười tao nhã, thảnh thơi bước đi và nói:
“Không cực nhọc như tiên sinh, ta đã có người phụ trách tất cả rồi”
Một câu nói, lộ ra vẻ giàu sang phú quý, tài cao chức trọng biết bao nhiêu, không khỏi đâm sâu vào trái tim của Trường An.
Trường An: “...”
Đáng chết, nếu như lúc trước hắn học giỏi hơn thì đến thời này đã sống khỏe hơn rồi. Bản thân là người vượt thời đại, kết quả lại không nhớ công thức hóa học điều chế xà phòng, bóng đèn các thứ đem bán, không phải đã gia tài chất đống rồi sao?
Cũng không để ý suy nghĩ của Trường An, Tử cô nương chậm rãi bước đi cạnh hắn, mỉm cười nheo mắt lại:
“Thế nào? Rốt cuộc thù lao của bà Cát Linh đối với tiên sinh là gì, mà có thể để cho ngươi mang danh bắt cóc bà già, chạy khắp Hoàng Thành, lại mở buổi diễn rối vậy?”
Trường An nghe thấy hỏi vậy, hắn bất giác ngừng lại, nghĩ một hồi mà bật cười:
“Một cái kết”
“... Thú vị”
Người sau nhẹ cười, nhưng chợt bước chân ngừng lại, đoạn nhìn hắn, khuôn mặt đẹp đến mức yêu nghiệt lộ ra vẻ hứng thú, nụ cười như chứa những ẩn ý khiến Trường An không biết rõ tâm tư của nàng ta.
“Vậy ngươi giúp nàng với tư cách nào? Một kẻ muốn tìm rõ chân tướng của con ma hay là một người muốn trừ tà?”
Trường An cũng ngừng bước chân, hắn im lặng một lúc, cuối cùng nở một nụ cười, thản nhiên đáp lại:
“Một người bình thường”
Tử cô nương chỉ im lặng một lúc, cuối cùng khoanh tay lại, nở một nụ cười tươi, gật đầu.
“Nghe rõ?”
Giọng nói giống như đang nói với ai đó, không phải là Trường An, vì vậy trong chốc lát đầu óc hắn trở nên mơ hồ, không rõ ý của Tử Cô nương chính là gì.
Nhưng rất nhanh, Trường An đã biết đó là gì rồi. Chỉ thấy đột ngột, hai bóng người bước ra từ hai bên bụi cây, sau đó bọn hắn túm lấy vai Trường An, trên người có mang giáp, hóa ra là binh lính của Hoàng Thành.
Cảm giác bất an chợt dấy lên trong lòng Trường An, trán hắn lấm tấm mồ hôi, đoạn cười gượng và quay đầu lại:
“Tử cô nương, ngươi… ngươi…”
Nhưng người sau nhàn nhã quay lưng đi, còn hai anh lính thì vẫn giữ chặt vai Trường An, nghiêm trang nói:
“Tiên sinh, ngài bị tình nghi với hành vi bắt cóc người già, đồng thời gây náo loạn khắp Hoàng Thành, mong ngài hợp tác cùng chúng ta để điều tra…”
Trường An: “...”
Trường An, sinh viên đại học Nội Vụ, có tiền án bắt cóc bà già, Cựu Thánh Hoàng…
Thật xin lỗi, ta cũng không xứng đáng với cái thân phận đó nữa…
Rồi, âm thanh hét lớn vang lên, mang theo sự không cam lòng, khiến cho khu rừng mất đi không khí yên tĩnh, chim chóc hốt hoảng bay lên trên không trung.
“Mụ già thối!!! Bà lại bóp ta!!!”
Mà nghe thấy như thế, Tử Cô Nương chỉ nhắm mắt, nhàn nhã cười bước đi, có vẻ rất cao hứng.
“Trường An, ai bảo ngươi quá thú vị, khiến ta không nhịn được mà muốn trêu chọc cơ chứ…”
Giọng nói thì thầm, chỉ mỗi nàng nghe được khẽ vang lên.
Đăng bởi | bohamcucai |
Thời gian | |
Cập nhật | |
Lượt thích | 6 |
Lượt đọc | 140 |