Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Lời phó thác từ cố nhân.

Tiểu thuyết gốc · 1710 chữ

Mỗi người trong Vạn Sự Gia lại có một cách để bắt đầu buổi sáng của mình, tạo nên sự khác biệt giữa mỗi người.

Ví dụ, Nhược Trần dậy từ canh năm (trong khoảng từ ba giờ sáng đến năm giờ sáng), nhưng dĩ nhiên không phải là để tu tiên, mà hiện tại hắn cũng chưa hề có ý định tu tiên.

Theo lời của lão Nhược, có lẽ là hắn đang tranh thủ trải nghiệm cảm giác sinh hoạt của người phàm, cũng tiếp tục sở thích của mình.

Chính là nặn tượng.

Gần đây, linh cảm cứ kéo đến cuồn cuộn trong lòng của Nhược Trần, khiến hắn không hết những chủ đề để nặn tượng, mỗi ngày đều có ít nhất hai, ba bức tượng được ra đời trên bàn tay của hắn.

Dậy từ sáng sớm làm việc cần cù, quả không hổ là phần tử tinh anh trong xã hội, chắc chắn sau này khởi nghiệp sẽ thành công.

So với Nhược Trần, thì Trường An không đáng xách dép cho hắn.

Với lý luận “mặt trời đốt cháy mông mới là sáng sớm”, vì thế nên Trường An rất thích ngủ nướng, khó có ai lôi được hắn dậy, mà dậy xong lại chỉ cắm mông ở trong quán rồi đọc truyện, bộ dáng lười biếng vô cùng.

Khác biệt giữa hai bên lớn đến như vậy, nhưng mối quan hệ giữa Trường An và lão Nhược càng ngày càng tốt.

“Lão Nhược, ngộ đạo đến đâu rồi?”

Lúc này, Trường An cầm cuốn tiểu thuyết tiên hiệp trên tay, hắn vừa đọc vừa hỏi.

Nhược Trần chỉ vừa mới nặn xong một bức tượng nữa, hắn nâng tách trà lên uống một ngụm lớn, lại thở ra một hơi thỏa mãn, mỉm cười nhẹ nhàng nói:

“Thiên tư của ta không lớn, cho nên chỉ ngộ ra được một ít đạo vận, không thể so sánh với tiền bối được”

Trường An nghi ngờ nhìn Nhược Trần, sau đó hắn đứng dậy, đi ra ngoài mà bước vào bên trong Vạn Sự Tượng Quán.

Đạo vận lấp lóe bảy màu bao phủ khắp nơi này, tựa như một vầng thái dương ở giữa chốn nhân gian, Trường An thấy thế thì mặt không cảm xúc, hắn rời khỏi nơi này mà về lại quán trà.

Một ít đạo vận? Con mẹ nó, lão Nhược, định nghĩa một ít của ngươi có vấn đề hả?

“Tiền bối, đó chỉ là tượng đất bình thường thôi”

Trường An nghe thấy Nhược Trần nhắc nhở, hắn chỉ khẽ thở dài bóp trán, bắt đầu suy tư.

Vấn đề này Trường An chưa bao giờ thấy, bởi vì hắn chưa gặp được ai có tuổi thọ như Nhược Trần, lại có thể nặn ra đạo vận ẩn chứa bên trong bức tượng.

Thiên tài? Điều này không thể dùng hai từ thiên tài để miêu tả nữa, bởi vì năm xưa Trường An có hệ thống trên mình, hắn gặp qua vô số thiên mệnh chi tử, ít ai đạt đến trình độ của Nhược Trần.

Trừ một vài người, nhưng những kẻ đó sau này đều là chủ của một Giới, chỉ là họ đều có bối cảnh, huyết mạch mạnh mẽ, còn về Nhược Trần…

Hắn đã xem qua thân thể lão Nhược, không có bối cảnh, không có huyết mạch, vậy mà bây giờ lại nặn ra đạo vận?

Trong thoáng chốc, Trường An đã cảm thấy bản thân mình quá nhỏ bé so với thế giới rộng lớn này rồi.

Nhược Trần thấy Trường An chìm vào nỗi suy tư, hắn chợt hỏi, trong giọng còn có vẻ tò mò:

“Tiền bối, rốt cuộc mục đích của ngài là gì vậy?”

Không phải hắn nhìn không thấu Trường An, mà lại nhìn rất triệt để, hiểu rất rõ vị tiền bối này.

Lười biếng, ngáo ngơ, ngu ngốc, cả ngày chỉ biết ăn rồi chờ chết, và cũng bởi vì những hành động của Trường An khiến lão Nhược không biết được mục đích của hắn.

Trường An bất chợt nhìn ra ngoài khu rừng, lá cây rơi nhẹ nhàng trong gió, hắn chợt thở dài, hỏi:

“Lá cây rơi rụng là do gió cuốn đi hay bởi vì cây không níu giữ? Nước chảy xuôi phải chăng là để tìm đến bốn biển mênh mông?”

Nhược Trần chỉ nhìn Trường An, khuôn mặt lộ ra vẻ khó hiểu, bởi vì cớ gì mà tiền bối lại bắt đầu văn thơ như vậy cơ chứ?

Trường An khẽ hừ hừ lên đắc ý, hắn cho rằng vào thời điểm này, bộ dáng của bản thân trông vô cùng ngầu, đẹp trai ngời ngời, chắc chắn lão Nhược cũng phải bị choáng váng rồi.

Tuy thế, nhận thấy khuôn mặt của Lão Nhược không giống như bị choáng váng, mà đang dùng ánh mắt nhìn một kẻ đần, Trường An thở dài, người xìu như cọng bún.

“Đại khái là… Lúc trước ta nóng máu khiêu chiến một kẻ mạnh hơn mình vô số lần, cuối cùng bị đánh bại, thương nặng, bây giờ sợ rằng kẻ thù cũ sẽ đến tính sổ cho nên mới cụp đuôi mà sống”

Nhược Trần: “...”

Nhược Trần nghe vậy, lần này hắn hoang mang thật.

Bởi vì Trường An không có vẻ gì là đang nói láo, nhưng lời nói của hắn lại lộ ra vẻ bỡn cợt rất nhiều, khiến cho Nhược Trần không biết nên tin hay không tin.

Cuối cùng, hắn chỉ đành thở dài đứng dậy, bóp vai một lúc mà nói:

“Tiền bối, ta đi nặn tượng tiếp”

Trường An nghe vậy cũng chỉ gật đầu, hắn tiếp tục lật từng trang sách và đọc, cũng chỉ cảm thán cho sự chăm chỉ của Nhược Trần.

Mà Nhược Trần chỉ vừa trở về tượng quán, hắn đã thấy có một người đàn ông trung niên đang ngồi trước thềm của Vạn Sự Quán, gã ta có vẻ đã ngoài bốn mươi, mang một bộ áo vải xám thô, lúc này đang mê mẩn quan sát trong Tượng Quán.

Khách tới rồi…

Ý nghĩ hiện lên trong đầu Nhược Trần, hắn cũng chỉ kiên nhẫn đứng chờ người đàn ông này, mà kẻ sau cũng ngớ người ra quan sát một lúc lâu, chợt nhận ra Nhược Trần đã đứng cạnh hắn từ lúc nào, liền giật mình, sau đó chắp tay lại:

“Bái kiến tiền bối, tiểu bối Phù Giang vô tri, không nhận ra ngài đã tới!”

Trong giọng nói không che được vẻ cung kính trong đó, Nhược Trần giật nhẹ khóe miệng, trong lòng xuất hiện cảm giác hoang đường.

Tại sao hắn là một tên phàm nhân không có chút linh lực nào trong người, lại bị gọi là tiền bối?

Mà đối diện hắn, Phù Giang vẫn chưa dám ngẩng đầu, trong lòng vô cùng hoan hỉ.

Gã nghe nói rằng khắp nhân gian có rất nhiều vị cao nhân mang tu vi siêu phàm nhập thánh, thế mà thích giả làm người bình thường để dạo chơi chốn nhân gian lắm, vậy mà hôm nay Phù Giang lại gặp được!

Nghĩ đến đây, gã không dám thở mạnh, tim đập thình thịch vô cùng căng thẳng, xen lẫn với đó chính là sự hưng phấn dâng trào.

Nhược Trần bật cười bất đắc dĩ, hắn dẫn Phù Giang vào trong đình, đoạn rót ra một chén trà, ôn hòa nói:

“Quý khách không cần phải căng thẳng, ta chỉ là một người nặn tượng bình thường, ngài có thể chọn mua một cái, còn nếu không thích thì có thể đặt riêng”

Nghe đến đây, Phù Giang giật mình mà ngẩng đầu, gã mừng rỡ cất tiếng:

“Ta muốn một bức tượng…”

Đoạn, hắn lấy ra từ trong người một bức tranh, coi nó như bảo vật mà mở ra cho Nhược Trần xem. Mà Nhược Trần chỉ vừa đưa mắt nhìn đã ngạc nhiên, hắn ngừng lại động tác, cảm giác mãnh liệt kéo đến từ trong trái tim mình.

Trong tranh, bóng người cao to đến kinh ngạc, kết hợp với bộ giáp sắt nay đã dính đầy vết xước và máu tươi khiến cho khí thế kẻ này dâng cao lên hơn bao giờ hết. Trên tay hắn cầm một bó tre khổng lồ.

Xa xa, bầu trời đêm dần dần tảng sáng, ánh dương chiếu lên cao, tại tấm màn đêm xé ra

một vết nứt, cuối cùng che kín cả bầu trời.

Giặc đông như cơn sóng dữ, chúng cứ thế mà ập tới như muốn quét sạch bách tính trong thành. Khuôn mặt lộ ra vẻ huyết tính dữ tợn lộ ra vẻ tàn bạo.

Một người, thủ một thành.

Trong đầu của Nhược Trần ong ong cả lên, ký ức cứ liên tục trào đến vô số, khiến đầu óc hắn nhói đau, nhưng vẫn có thể nghe được giọng nói của Phù Giang.

“Đây là tổ tiên của vãn bối… Gọi là Phù Đổng Thiên Vương, bây giờ vãn bối phụng lệnh của tông môn tìm kiếm một bức tượng để tổ chức Phù Đổng Hội…”

Nhược Trần đưa tay lên bóp trán, hắn nhắm mắt lại một hồi, cuối cùng chợt nói:

“Không cần kể nữa, ta có thể nặn được”

Hắn cũng không biết vì sao bản thân lại nói vậy, bởi lẽ Nhược Trần chưa từng gặp người này, cũng chỉ nghe qua truyền thuyết của Phù Đổng Thiên Vương.

Trong mơ hồ, hắn nghe được một đoạn hội thoại.

“Ngươi biết thế nào là chết sao?”

“Là bị giết, kiếm xuyên tim, thần hồn tan nát?”

Người sau chỉ khẽ cười, hắn lắc đầu, đoạn nhẹ nhàng đáp.

“Là khi những ông cha ta bảo vệ một nước, cuối cùng không ai nhớ đến, lại quay đầu biết ơn giặc.

Lúc đó, chúng ta chết rồi”

Bầu không khí yên tĩnh, cuối cùng người kia bật cười, quay lưng bước đi.

“Lưu giữ những hình ảnh năm xưa, mang qua không gian, thời gian, cuối cùng tái hiện lại họ giúp ta nhé, bạn thân”

Cuối cùng, tất cả biến mất.

Bạn đang đọc Chín Vạn Tuổi Phàm Nhân sáng tác bởi bohamcucai
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi bohamcucai
Thời gian
Lượt thích 5
Lượt đọc 120

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.