Phàm nhân thế, tiên nhân sự.
Đến cũng nhanh, đi cũng nhanh, thoáng chốc thân hình ông lão đã biến mất đằng sau dòng người tấp nập, chỉ là dư vị trong câu nói của ông vẫn động lại chốn này, khiến cho Nhược Trần không khỏi ngẩn ngơ.
Nặn những cái mà ai cũng thấy là một việc rất khó, bởi vì ai cũng thấy, thì ai cũng khó có khả năng bắt bẻ.
Nặn thần, phật, yêu, ma thì khó, bởi lẽ chưa có ai biết, thế cho nên ai dám bắt bẻ? Thế nên nặn tượng mấy thứ đó dễ.
Những thứ đó trừ yêu ma mới có cơ may được gặp ra, Nhược Trần chưa từng thấy thần phật bao giờ, vậy mà hắn lại nói nặn tượng thần, phật khó ư?
Thích thế nào thì nặn, tâm thấy thế nào thì làm như thế đó, chính suy nghĩ và nhận thức của bản thân Nhược Trần đã cho rằng thần, phật chính là một tồn tại mà hắn khó có thể chạm được, nhưng mà…
Nặn tượng, liên quan gì đến sức mạnh?
Chẳng lẽ hắn định nặn ra một “bức tượng” có thể một tay che trời, chân đạp đất ư? Nghe hoang đường biết bao…
Chỉ trong một khoảnh khắc, vô số những dòng suy nghĩ ùa vào như nước vào trong trí óc của Nhược Trần, và rồi người xung quanh chỉ thấy vị thợ nặn tượng này im lặng, dọn quán sớm hơn mọi khi.
Sau đó, hắn liền theo bước của ông lão trước đó, chủ yếu là muốn bái phỏng một cách đàng hoàng, cũng như mang chút lễ vật cho ông ta.
Tính cách của Nhược Trần là có ơn tất báo, cũng bởi vì tính cách này mà hắn không hề cuốn gói ra đi khi thấy một đống những tính cách “cà lơ phất phơ” của Trường An, và cũng cái tính cách đó đã khiến Nhược Trần phải gánh vác cả tông môn lúc đó trên vai, trở thành một vị lão tổ ít khi can thiệp vào trong tông.
Có thể nói tính cách của Nhược Trần rất tốt, nhưng có một chút cứng đầu trong đó.
Đi theo bước chân ông lão, Nhược Trần cũng chậm rãi quan sát lấy tính cách của bậc tiền bối (hắn cho là thế) này, bất chợt trong lòng cảm thấy hơi ngạc nhiên.
Ông lão bước đi chậm rãi, dần dần đi ra ngoài thành, một thân một mình bước chân vào trong rừng sâu, cũng không ngại bản thân vốn đã già yếu.
Thân thể đã không còn trẻ nữa, vậy mà ông ta đi suốt nửa tiếng đồng hồ vẫn không có vẻ gì là mệt mỏi, chỉ có điều lưng hơi còng xuống như một minh chứng rằng tuổi già đã kéo đến rồi.
Dần dần, lọt vào mắt Nhược Trần chính là căn nhà tranh nhỏ, đơn sơ giữa khu rừng núi, chỉ thấy ông lão chợt ngừng bước chân, đoạn cười nhẹ.
“Nếu đã cất công đến rồi, sao không vào làm một tách trà đi?”
Bầu không khí yên tĩnh, chỉ nghe thấy tiếng cây xào xạc, gió nhè nhẹ lướt qua chốn này, giữa muôn vàn âm thanh, vậy mà ông lão vẫn có thể nhận ra có người đang đi theo mình.
…
“Ngồi xuống đi, nơi này không có gì ngoài trà thảo mộc”
Căn phòng mộc mạc, vậy mà không che giấu được vẻ trang nhã, lúc này ông lão đang ngồi đối diện Nhược Trần, tủm tỉm cười đưa tay nâng ấm trà vừa được pha lên mà híp đôi mắt già nua lại nhìn hắn:
“Tiểu hữu, nôn nóng cũng không phải là một thói tốt…”
Nào ngờ, chỉ thấy người sau chậm rãi lấy ra một hộp gỗ có vẻ sang trọng đựng lá trà đặt lên bàn, sau đó nghiêm trang nhìn lấy ông lão, trong giọng nói còn mang theo vẻ tôn trọng:
“Ta đến đây để gửi lời cảm tạ đến tiên sinh đã ra tay chỉ điểm vào sáng nay, tiện thể mang theo một chút lá trà cho ngài pha uống…”
Lần này, ông lão ngạc nhiên, cũng không ngờ được rằng bây giờ lại có người lễ phép, biết kính trên nhường dưới như vậy, liền không nhịn được mà bật cười ha hả:
“Được! Được, xem ra tiểu hữu là người có học thức, ta cũng không ngại từ chối”
Nói rồi, ông lão thu lấy hộp gỗ, mà Nhược Trần cũng tiếp tục hỏi:
“Dám hỏi tiên sinh là người chốn nào, sao lại có cảm ngộ cao thâm như vậy?”
Cũng không dấu diếm gì, ông lão mỉm cười, khuôn mặt vẫn còn vương nét mệt mỏi, nhưng bây giờ đôi mắt sáng ngời, tựa như thấy được chuyện khiến mình hứng thú:
“Ta tên Thiên Hữu, sinh ra ở nơi này, là một lão già điêu khắc đã về hưu.
Về phần cao thâm… ta không đủ với hai từ đó”
Nhược Trần nghe vậy, hắn nghiêm túc lắc đầu, ngay tức khắc đã đáp lại:
“Tiên sinh, ngài không cần phải khiêm tốn, chỉ sợ rằng cho dù là tiên trên trời cũng không có người nói được câu như vậy…”
Xác thực, hắn chưa từng nghe ai phát ngôn rằng vẽ thần, vẽ phật dễ cả, ai ai cũng chỉ hận không thể cung kính với thần thánh, phật tổ hơn, sao có thể xuất hiện một kẻ giống như Thiên Hữu chứ?
Ai mà ngờ được rằng, Nhược Trần vừa dứt lời, khuôn mặt Thiên Hữu chợt ngẩn ra, cuối cùng ông đưa tay vuốt lấy những cọng râu lớm chớm trên cằm, hỏi lại:
“Tiên trên trời… Ý của tiểu hữu là?”
“Là những kẻ cao thâm mạt trắc, thần bí khó lường, lại thông hiểu thiên địa”
Nhược Trần chậm rãi đáp lại, nhưng chỉ thấy Thiên Hữu phì cười, đoạn hắn nói:
“Tiểu hữu, ngươi biết làm thế nào để khắc tượng sao?”
“Cái này… không phải là sở trường của ta, có phải là dùng dao khắc từng mảnh gỗ để tạo hình chứ?”
Nhược Trần ngẫm nghĩ, rồi hắn nói ra suy nghĩ của mình, Thiên Hữu vừa nghe hắn trả lời xong, ông đã giơ bàn tay thành một tư thế nắm lại, để rồi một luồng khí phách xuất hiện trên người ông lão:
“Khắc gỗ, phải biết hạ đục chỗ nào, tay nắm vững chải như núi xanh, hạ dùi mạnh như hổ nhào, ấy thế mới đúc được tượng”
Ông vừa nói, động tác hai tay vừa chậm rãi chuyển động như thể đang sử dụng dùi, đục, cuối cùng nhìn sang Nhược Trần, bật cười:
“Hiểu không?”
Nhược Trần chậm rãi lắc đầu, khuôn mặt hắn lộ ra vẻ xấu hổ:
“Tiên sinh nói quá mơ hồ, ta vẫn chưa lãnh ngộ được…”
Nghe thấy vậy, Thiên Hữu thu tay lại, ông mỉm cười nâng tách trà lên uống một hớp nhỏ để giải đi cơn khát, đôi mắt tràn đầy hứng thú hướng về phía Nhược Trần.
“Ta đã giảng rồi, chẳng bằng tiểu hữu truyền thụ cho ta chút kinh nghiệm về nặn tượng đi?”
Nhược Trần giương đôi mắt ngập tràn khó hiểu nhìn ông, tuy vậy hắn cũng gật nhẹ đầu, chậm rãi cất tiếng, giống như giảng giải điều gì đó.
“Nặn tượng, phải xem đất nặn ra sao, cảm nhận được thứ trong bàn tay thế nào, chuyển động lúc thì mềm dẻo, lúc thì cứng rắn, thế cho nên…”
Nhưng chẳng chờ hắn nói xong, Thiên Hữu cười, rồi ông lắc đầu:
“Không hiểu”
Nhược Trần: “...”
Khuôn mặt hắn lộ ra vẻ khó xử, chẳng lẽ Thiên Hữu đang lấy hắn làm trò cười ư?
Và cũng nhận ra phần nào suy nghĩ lúng túng của Nhược Trần, Thiên Hữu bật cười, rồi ông đưa tay vuốt cằm, chậm rãi nói:
“Hai ta, một người nặn tượng, một người làm mộc, sao có thể hiểu ngay qua một lần giảng chớ?
Chuyện này cũng vậy, không liên quan gì đến tiên nhân hay tiên nhân cả, mà chỉ là ta nói về một chuyện mà tiểu hữu không thông, thành ra nó mới khiến ngươi cảm thấy “cao thâm vô cùng” như vậy.”
Ông uống một hớp trà, đoạn nở một nụ cười, khuôn mặt già nua nay lại toát lên một sự vui vẻ không dễ dàng che dấu được:
“Tiên nhân sự, phàm nhân si.
Phàm nhân thế, tiên nhân dại”
Lần này, Nhược Trần chợt không nhịn được mà đưa tay nắm chặt, hai mắt hắn sáng lên như nghe được điều gì đó phi thường.
Đúng vậy, Nhược Trần chín trăm năm làm tiên, Thiên Hữu sáu mươi năm làm người, bàn về chuyện thế tục, làm sao Nhược Trần có thể đọ lại ông ta cơ chứ?
Ngược lại, nếu Nhược Trần giảng giải về kinh mạch, linh khí, công pháp, đan dược, chắc chắn Thiên Hữu cũng không hiểu gì, bởi thế nên trong mắt phàm nhân, tiên nhân mới cao thâm như vậy.
Mà lúc này, trong góc nhìn của thợ nặn tượng, Nhược Trần vẫn còn non nớt lắm, vì vậy cho nên Thiên Hữu mới có một vị thế cực cao trong mắt hắn.
Phàm nhân sự, tiên nhân chưa chắc sẽ hiểu.
“Ta đã hiểu, tiên sinh!”
“Hiểu thì tốt, ha ha, muốn ở lại dùng một bữa cơm chứ?”
Thiên Hữu bật cười, ông cũng vui vẻ hỏi, cứ như thể gặp được tri kỷ lâu năm, hai người cứ thế kết giao bằng hữu.
Đăng bởi | bohamcucai |
Thời gian | |
Lượt thích | 5 |
Lượt đọc | 92 |