Cuồn cuộn sóng ngầm
Những ngày sau đó, Thiên Kiều thường đi ra ngoài từ rất sớm và về rất muộn, dường như xung quanh có rất nhiều chuyện khiến cho nàng phải bận bịu.
Về phần Yêu Hồ… nó vô cùng trung thực bám theo nàng, phảng phất như đã nhận định rằng người này phải trở thành hôn phu của mình, khuôn mặt nho nhỏ khi nào cũng lộ vẻ sùng bái.
Trường An vẫn ăn rồi chờ chết, ngày ngày ngóng trông Nhược Trần trở về nơi này, vậy mà bóng dáng của người kia vẫn chưa hề xuất hiện dù chỉ một ly, cứ như là đã biến mất luôn khỏi trần gian này.
Tuy vậy vẫn có một tin vui, đó là cuối cùng sân khấu múa rối của Cát Gia cũng đã được dựng lại, nó có thể bắt đầu buổi diễn rối đầu tiên vào hai tuần sau nữa, phải cảm ơn Tử cô nương đã đóng góp nhân lực vào, nàng ta đúng là giàu nứt đổ vách.
“Không thể không nói, trà của ngươi đúng là bình thường”
Người phụ nữ mang mái áo dài màu tím, tay cầm dù Tây Dương, nàng ta đưa bàn tay vuốt nhẹ mái tóc dài cùng màu, trên khuôn mặt đoan chính thanh nhã lại lộ ra vẻ già dặn, nàng nở một nụ cười, tay nâng tách trà khẽ nhấm nháp một ngụm.
Trường An chậm rãi lật từng trang sách, hắn chỉ gật nhẹ đầu, mắt dán vào từng hàng chữ và đáp lại qua loa:
“Ừm ừm”
Nhưng cũng chẳng tiếp tục dông dài, ngay tức khắc Tử cô nương đã đặt chén trà xuống, mỉm cười nheo mắt lại:
“Một tháng rồi, ngươi vẫn chưa trả nợ”
Bầu không khí thoáng yên tĩnh, trên trán Trường An lấm tấm những giọt mồ hôi, nhưng rồi hắn vẫn cúi mặt vào trong sách, tiếp tục giả lơ:
“Ừm ừm”
“Nếu tiếp tục nữa, ta chỉ đành có thể để cho ngươi cuốn gói khỏi đây”
Cho dù là nói như thế, Tử cô nương vẫn mỉm cười như gió xuân, hoàn toàn không có vẻ gì là đang đe dọa thôi cả, mà nàng sẽ làm thật.
Trường An lập tức đặt sách xuống, hắn cười nịnh nọt mà xoa xoa hai bàn tay, bộ dáng có vẻ vô cùng hèn mọn:
“Tử cô nương, ngươi là đại phú bà, tài sản trải rộng khắp nhân gian này, chắc chắn sẽ không chỉ vì ta chậm trễ một tháng…”
Nhưng không để hắn nói xong, Tử cô nương đã giơ một ngón tay ra hiệu hắn im lặng, nàng thảnh thơi nhấp trà, đoạn bật cười, thản nhiên đáp lại
“Không, công tử chậm trễ một tháng, ta cho ngươi ra đường làm ăn mày”
Nụ cười trên mặt Trường An cứng lại, hắn hắng giọng mà đứng dậy, sau đó phủi phủi đầu gối, nhưng Tử cô nương chỉ lắc đầu:
“Có quỳ xuống cầu xin cũng vô ích”
Trường An: “...”
Nhìn thấy bộ dáng như thể sắp trở thành con cá khô của Trường An, cuối cùng Tử cô nương chỉ đưa tay vào trong ống tay áo, lấy ra một chiếc hộp gỗ đặt lên bàn.
Trường An không khỏi sững sờ, hắn cúi xuống nhìn chiếc hộp gỗ, chợt nhận ra mục đích của Tử cô nương chắc chắn có gì đó đen tối đằng sau nó.
Tử cô nương chỉ mỉm cười, ánh mắt thoáng lộ ra vẻ sâu kín, nàng cười nhẹ:
“Ta muốn ăn bánh mè xửng, nó được bán vào Phù Đổng Hội”
Trường An giật nhẹ khóe miệng, hắn đưa tay mở hộp ra, bên trong chính là một viên thuốc được bọc một lớp lá mỏng ở bên ngoài, Tử cô nương cũng bình thản nói:
“Xong việc này, ta sẽ xóa bỏ khoản nợ mua nhà của ngươi, được chứ?”
Trường An đóng nắp hộp lại, hắn thu vào trong ống tay áo, nghiêm mặt phất tay, đoạn nói:
“Được! Đừng nói là bánh mè xửng, cho dù Tử cô nương muốn uống trà sữa trân châu ta cũng sẽ mua cho ngài!”
Tử cô nương chỉ nhẹ nhàng mỉm cười híp mắt lại đứng dậy, cuối cùng nở tiếng cười như chuông reo và rời khỏi nơi đây:
“Trông cậy vào ngươi rồi, Trường An tiên sinh”
Trường An, hướng về Phù Đổng Hội, chắc chắn không liên quan gì đến Thiên Bia Thí.
Mua bánh mè đen!
…
Thánh Tiên Tông, tại dãy núi phía sau Hoàng Thành.
Thiệu Tổ ngáp một cái, lão ta nằm bên trên một gốc cây, nón lá che khuất đi khuôn mặt của mình, lười biếng nói:
“Hai tuần sau tại Thiên Bia Thí, các ngươi chắc chắn phải giành được một vị trí”
Diệp Tuyên gật đầu, hắn nắm chặt bàn tay lại, cảm nhận lực lượng truyền khắp thân thể mình và nói:
“Sư phụ yên tâm, ta chắc chắn sẽ đoạt được thôi”
Thanh Nhạc chắp bàn tay, nàng lễ phép cúi đầu, trong giọng nói cũng che không hết tự tin:
“Sư phụ chớ lo, ta sẽ cố gắng hết sức”
Ngọc Mi thì có vẻ không hứng thú với chuyện này, nhưng nàng còn định nói gì, đã thấy Thiệu Tổ ngáp một cái, phẩy tay rồi đoạn chép miệng:
“Ngọc Mi, đừng có mà nghĩ cách trốn, ta đã lo trước cho ngươi một vé vào trong Thiên Bia Thí rồi”
Ngọc Mi: “...”
Như nhận ra vẻ ngạc nhiên của Ngọc Mi, Diệp Tuyên mỉm cười ôn hòa, hắn nhẹ nhàng phe phẩy quạt:
“Xác thực, người mang năng lực chữa trị như muội sẽ khó có thể tham gia đối chiến công bằng được, vậy nên khảo hạch của muội sẽ liên quan tới y đạo”
Hai người hỏi ta lần nào chưa? Tại sao lại tự ý quyết định như vậy chứ???
…
Tại Phù Đổng Tông.
Phù Giang chắp tay, khuôn mặt trung niên lại lộ ra vẻ vô cùng bình tĩnh, người trước mắt nhìn hắn, cuối cùng cười:
“Thiên Bia Thí lần này diễn ra ở Phù Đổng Tông, cho nên hi vọng con sẽ thể hiện hết sức mình”
“Vâng”
Phù Giang gật đầu đáp lại, mà người sau chỉ mỉm cười chắp tay, nhìn ra một ngọn núi nhỏ trước mắt, bật cười:
“Giờ thì cho ta xem con đã đến đâu rồi nào”
Ầm!
Gió táp mãnh liệt, bụi mù bay phất phơ khắp nơi, che khuất đi tầm nhìn khiến cho người ngoài không thấy được gì bên trong.
Hồi lâu sau, bụi tản đi, chỉ thấy một cây gậy tre bằng sắt thép đang phát ra ánh sáng, nó dễ dàng để lại một vết nứt lớn bên trên tảng đá.
Phù Giang thu tay lại, các đốt tre sắt đứt ra, lập tức trở lại bên người hắn, mà vị sư phụ mỉm cười, híp mắt lại:
“Không tệ… Lấy cố gắng bù cho thiên phú, con cũng được xem như là thiên tài rồi”
Mà tại một tòa thành cổ, có hàng trăm người áo đen đứng đó.
Đứng trước mắt tất cả là một người phụ nữ, ả ta chậm rãi mở mắt ra, nhìn xem những người áo đen mà nói:
“Ta đã tính được Thiên Cơ, Xuân Quốc bởi vì không nguyện ý sát nhập, trở thành một phần của Tấn Quốc, khiến cho dân chúng vẫn nghèo đói, nhân gian vẫn cứ khổ sở, mãi không thể phát triển. Mọi chuyện không theo thiên ý nữa, chính là lúc để chúng ta ra tay!”
“Tần Đế lưu lại chúng ta ở nhân gian, bởi vì năm xưa ngài chưa chiếm được Xuân Quốc, già ta phải ra tay!”
Người nữ nhân đó gào thét, đôi mắt lộ lên vẻ đỏ bừng yêu dị, cực kỳ điên cuồng.
“Chúng ta xin nghe lệnh của ngài!”
Rồi, hàng trăm giọng nói vang lên, có vẻ sùng kính lẫn cuồng bạo.
Mặt ngoài bình tĩnh, bên trong lại cuồn cuộn sóng ngầm sắp nổi ra.
Đăng bởi | bohamcucai |
Thời gian | |
Lượt thích | 7 |
Lượt đọc | 96 |