Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Gà trống bật hack

Tiểu thuyết gốc · 1668 chữ

Còn mười giờ nữa là diễn ra Phù Đổng Hội, Trường An cũng đã xuất phát hai ngày trời rồi.

Trong cảnh đêm khuya, ấy thế mà có bóng dáng của một người thư sinh ngồi tựa trên nhánh cây, hắn chép miệng nhìn bầu trời đêm thanh tĩnh, tay nắm bầu rượu trên tay và nhấm nháp một ngụm.

Đêm tĩnh lặng, chỉ có một người, ấy thế mà trăng lại không lên để cùng với hắn thưởng thức rượu ngon?

Người thư sinh không nhịn được mà thở dài, hắn cảm thấy lòng như chùn xuống, không màng thế sự, chỉ hoài nhớ đêm trăng, bậc tâm cảnh này ắt hẳn chỉ có tiên trên trời mới đạt được.

Đương nhiên, những cái trên là Trường An tự biên tự diễn, thực ra hắn chỉ đang co rúm trên cây, tay ôm bầu rượu và ngáp lớn, trông có vẻ thô thiển vô cùng.

“Hệ Thống, nơi này là nơi nào?”

[Chủ thể, cách năm mươi hai cây số về phía Bắc chính là Thành Phù Đổng]

Trường An nghe Hệ Thống đáp lại, chỉ “ồ” lên một tiếng rồi ngẩng đầu nhìn lớp màn đen che khuất trời đêm, chợt bất đắc dĩ thở dài.

“Hướng Bắc là hướng nào?”

Không có trăng, không có sao, trước đây hắn cũng chưa từng am hiểu về địa lý các thứ, làm sao có thể xác định được phương hướng cơ chứ?

Đã đi suốt hai ngày trời, lúc này Trường An đã rất mệt mỏi, hắn chỉ muốn tranh thủ thời gian đi tới Thành Phù Đổng, thuê một căn khách sạn và nghỉ ngơi mà thôi.

Lần này, Hệ Thống không hề đáp lại, vì nó cũng lười với tên chủ nhân vô dụng này quá rồi.

“Hệ Thống, ngươi có giải pháp nào để trong tình trạng của ta không?”

[Chủ thể, hiện tại ta cũng bị phong ấn lại giống như ngài, không thể trao đổi công pháp, kỹ năng, huyết mạch hay thần binh được.]

Thật đúng, bởi vì Hệ Thống chung quy cũng là một loại thần binh do trời đất hình thành, một đòn tấn công khiến Trường An bán sống bán chết như vậy chắc chắn cũng sẽ ảnh hưởng đến cả nó.

Trường An xoa cằm, hắn nhấp một hớp rượu, cuối cùng xoa cằm mà buồn bực nói:

“Toàn một đám người điên, nghĩ sao lại làm ra một tuyệt chiêu có thể cắt đứt con đường tu luyện của người khác?”

Nhưng hắn cũng chỉ nói vậy thôi, chính bởi vì chiêu thức đó mà Trường An không thể tu luyện hay hấp thu linh khí nữa, chỉ là điều này cũng không mấy ảnh hưởng đến hắn.

“Cục tác!”

Đột ngột, một âm thanh vang lên, phá vỡ bầu không khí thanh tĩnh.

Xa xa, một con gà trống có vẻ dũng mãnh, lông óng ả, màu đỏ chót, đôi mắt nhỏ tí xíu lại lóe lên vẻ sắc bén, cái mỏ cứng tỏa ra ánh sáng lạnh lẽo giữa đêm khuya.

Nhưng Trường An làm gì để tâm cơ chứ? Chỉ thấy tiếng gà vừa vang lên, hắn đã nhanh chóng thu người lại, núp đằng sau cành cây và nín thở.

[Chủ thể, ngài không cần phải trốn]

Hệ Thống nhìn bộ dáng Trường An như vậy mà nhắc nhở, kẻ sau cũng ló đầu ra, cùng lúc nhìn thấy con gà trống đang đưa mắt về phía mình.

Một người, một gà đối diện nhau, bầu không khí tĩnh lặng.

“Chỉ là một con gà… Chậc, xem ra ta đã quá đề phòng rồi, nhưng biết sao được cơ chứ? Cẩn tắc vô ưu mà, đúng không?”

Tên này còn không ngại biên soạn ra một bộ lý do để chữa cháy cho lá gan bé nhỏ của mình, nhưng Hệ Thống cũng không thèm nghe nữa, còn con gà trống đó ngẩng đầu, ánh mắt lộ ra vẻ khó chịu, kêu thêm một tiếng:

“Cục tác!”

Nhìn gì mà nhìn, chưa thấy con gà trống nào đi dạo đêm khuya ư?

Trường An nhíu mày lại, ánh mắt chợt lộ ra vẻ ác độc, hắn nhảy xuống cành cây, xoa xoa hai bàn tay và nở nụ cười “thiện lành”:

“... Dạo này chưa ăn thịt gà… Đúng là đưa củi khô trong ngày tuyết rơi mà”

Hai ngày trời, Trường An đã ăn hết bánh mì, thịt khô đem theo, lại trông thấy con gà vừa to, vừa khỏe như vậy, làm sao có thể không kích thích tâm hồn ăn uống của hắn chứ?

“Lại đây, lại đây nào…”

Trường An giơ hai tay ra, hắn ngày càng lại gần con gà trống hơn, mà ánh mắt nó chợt lộ ra vẻ khinh bỉ, sau đó…

Phụt!

Nó há mỏ ra, lạnh lùng nhổ một bãi nước bọt vào mặt Trường An, sau đó còn thở ra một hơi thở đầy khinh miệt.

Nụ cười trên mặt Trường An cứng lại, rồi sau đó hắn chợt điên tiết gào lớn:

“Con gà này, mày chán sống đúng không?”

Mụ nội nó, cái thứ đồ chỉ có hai chân, lại không biết bay lại dám khinh bỉ ông đây?

Phụt!

Nghe thấy hắn hét lên, con gà trống cũng chỉ ngẩng đầu, ánh mắt vẫn không hề thay đổi, lại há mỏ ra nhổ thêm một bãi nước bọt nữa.

Nhưng đã có chuẩn bị từ trước, chỉ thấy Trường An giơ tay lên chặn lại nó, hắn thuận thế lao người về phía trước, ánh mắt tàn độc nhìn con gà, như thể đang nhìn một kẻ đã chết.

Nó không còn là con gà sống nữa, nó là gà nướng muối ớt, gà luộc, gà kho nghệ, gà quay,...

Bất ngờ thay, con gà trống chỉ giơ móng lên, dễ như bỡn giữ lấy bàn tay của Trường An, khiến hắn không khỏi biến sắc.

Cảm nhận được sức mạnh lớn vô cùng truyền đến từ bộ móng, giữ chặt tay khiến Trường An không thể nào tiến thêm bước nào nữa, hắn chợt giật mình, nhưng rồi cũng giơ tay kia lên tung chưởng về phía con gà.

Ầm!

Trường An đã không có cơ hội làm vậy, con gà dùng một móng vuốt giữ tay hắn, sau đó ném văng ra xa, thân thể va vào một bức tường, cảm giác đau đớn truyền đến.

“Khục! Cái-”

Nhưng Trường An còn chưa dứt lời, con gà trống đã phi nhanh như chớp, húc mạnh vào bụng của hắn, lực lớn vô cùng, đến nỗi tảng đá sau lưng cũng vì thế mà phải vỡ nát ra.

Để rồi, ý thức Trường An chìm dần vào trong mơ hồ, cuối cùng hắn bất tỉnh, mà con gà trống chỉ hừ lạnh lên thu móng lại, đậu trên đầu của Trường An.

Tiểu tử này chán sống, dám có ý đồ làm thịt gà trống ta đây?

“Cục, cục!”

Nó vỗ mạnh cánh, đắc ý kêu lớn, sau đó còn gáy một tiếng, âm thanh vang vảng khắp khu rừng này như gọi ai đến.

“Ò ó ooooooooooo!”

Quả nhiên, tiếng bước chân đã vang lên từ trong khu rừng xa xa, để rồi một bóng dáng bé nhỏ chui ra, sau đó ngạc nhiên nhìn cảnh tượng này:

“Oa, Chân Ngắn, sao mày lại tấn công người bình thường cơ chứ?”

“Cục! Cục!”

Con gà trống đáp lại, nhưng người này đã lại gần Trường An, xem xét một lúc mà thở phào ra, rồi đưa ánh mắt không hài lòng nhìn con gà trống với tên gọi là Chân Ngắn này.

“Mày tự ý rời khỏi đoàn đội, lại đánh người, trưởng lão mà biết thì…”

Biết được Trường An không thể di chuyển, kẻ nọ chỉ đưa tay lên cõng hắn trên vai, Chân Ngắn nhảy lên đầu của người này, không xem lời cảnh cáo đó ra gì mà chỉ híp mắt lại lim dim ngáp.

Hừ, chỉ đi dạo đêm mà cũng gặp một thằng đần…

“... Rạn xương sườn mất rồi, mày có đan dược trị thương không?”

Nàng ta mò mẫm trong túi một lúc, cuối cùng chỉ mang ra một vài viên đan dược đặc trị dành cho tu luyện giả với cảnh giới từ Tam Bộ Tạo Hồ cảnh, nếu cho kẻ phàm nhân uống… Chắc chắn sẽ khiến nặng thêm nữa.

Vì thế, người này nhìn sang con gà trống, thở dài mà hỏi.

“Cục, cục”

Tất nhiên, một con gà thì làm gì đem theo mấy thứ đó chứ? Nó chỉ lắc đầu, kêu lên hai tiếng và đáp.

Nghe thấy như thế, nàng chỉ thở dài, sau đó cõng Trường An trên lưng, chậm rãi mang hắn rời khỏi nơi này.

“Có lẽ là trong đoàn đội sẽ có thôi, cứ mang hắn về đi…”

Tông môn chính đạo vẫn rất biết đối nhân xử thế, không hề giống trong tiểu thuyết tiên hiệp chỉ toàn là ngụy quân tử, sống rất ít kẻ kiêu căng, mối quan hệ giữa tiên nhân và phàm nhân cũng được xem như hòa thuận.

Vì vậy cho nên nếu có thể ra tay cứu người, chắc chắn nàng sẽ giúp, với cả cái này cũng là do linh thú của nàng gây ra nữa.

Đi một đoạn đường dài, bóng người chợt ngừng lại, nàng nhìn khung cảnh xung quanh một hồi, khuôn mặt lộ ra vẻ suy tư, lại tiếp tục bước đi.

Lại một đoạn đường dài nữa, nàng ngừng lại, quan sát vị trí của mình, ánh mắt lộ vẻ sắc bén, lại chọn thêm một phía và bước đi.

Lại một đoạn…

Lại một đoạn…

Qua vô số đoạn đường, trong khi Chân Ngắn đã ngủ từ lúc nào, người con gái này vẫn cần mẫn cõng cả hai mà mang đi, cuối cùng mồ hôi lấm tấm trên trán của nàng.

Hỏng, lạc đường…

Bạn đang đọc Chín Vạn Tuổi Phàm Nhân sáng tác bởi bohamcucai
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi bohamcucai
Thời gian
Lượt thích 5
Lượt đọc 74

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.