Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Kính Hoa Thủy Nguyệt

Tiểu thuyết gốc · 1437 chữ

Trong đình viện, ánh trăng nhu hòa phủ xuống chốn này, có làn gió nhẹ rung động từng cánh hoa tím.

Đêm đã khuya, vậy mà vẫn có một vị cô nương tóc tím ngồi thưởng trà, trong tách chính là trà búp tiên, nhưng thủ pháp pha trà cao hơn tay nghề của Trường An nhiều lắm.

Nàng nhẹ nhàng đong đưa tách trà trong tay, nhìn hình ảnh mặt trăng phản chiếu xuống mặt nước trà mà thoáng chốc mỉm cười nhẹ nhàng.

Mà sau lưng Tử cô nương, một cô gái rót trà cho nàng, lại ngẩng đầu nhìn trăng và khó hiểu lẩm bẩm:

“Tiểu thư, ta tưởng rằng đêm nay trời không trăng…”

“Đúng vậy, mặt trăng đó là giả”

Nhấm nháp một ngụm trà, Tử cô nương vẫn giữ thái độ thong dong mà đáp lại cô gái, người sau bỗng ngạc nhiên, rồi nàng chăm chú quan sát bầu trời hồi lâu, cuối cùng vẫn không thể hiểu được điều gì cả.

“Nhưng mà, làm sao nó có thể giống như thật đến vậy…”

“Kính hoa thủy nguyệt, ngươi vốn dĩ không thể phân biệt được thế nào là thực, thế nào là ảo nếu không thể chạm vào nó.”

Tử cô nương nhẹ cong khóe miệng, bàn tay nàng miết nhẹ thành ly trà như thể thấy được chuyện gì thú vị lắm, lại nói tiếp:

“Trăng là giả, ánh trăng vẫn là thật, liệu có khác biệt gì chăng? Tựa như ánh trăng ở dưới mặt hồ cũng có thể ngắm nhìn và cảm nhận, nhưng lại không thể chạm vào nó.”

Nói ra những điều mơ hồ, khó hiểu, cho nên thị nữ của nàng vẫn không hiểu gì cho cam, từ khi cô nhận Tử cô nương làm chủ cũng đã hàng chục năm rồi, ấy vậy mà vẫn không thể theo kịp những gì nàng nói.

Cho nên, người thị nữ quyết định hỏi đến một vấn đề đơn giản hơn:

“Nói như vậy, trăng đêm nay là do một kẻ nào đó tạo ra?”

“Là Trường An”

Nghe thấy Tử cô nương đáp, vị thị nữ càng khó hiểu hơn, bởi vì không phải ngài ấy đã bị thương nặng, thực lực không còn một mống nào sao?

Biết được nàng nghĩ gì trong đầu, Tử cô nương chỉ tiếp tục nhấp trà, thong dong giải thích:

“Hắn dùng đan dược phục hồi thương thế, nhưng hiệu quả không kéo dài được lâu đâu”

Nhưng dù sao thì một thứ tồn tại ở Tà Vực lọt đến nơi này cũng tan biến, hành động của Tử cô nương đã ngăn cản mối nguy xuất hiện đại tà ma.

Nếu nàng không ra điều kiện với Trường An, hắn ta sẽ không đi ngang qua Phù Đổng Thành để rồi chứng kiến chuyện ấy, không ai ngăn cản, tất cả có thể sẽ chết dưới tay Tưởng Niệm, mà nàng hấp thu cái chết của các thiên kiêu lại ngày càng mạnh hơn, cuối cùng huyết tẩy nhân gian cũng có khả năng xảy ra.

Một câu chuyện có thể kết thúc bằng máu, lại được giải quyết bằng cách nhìn lại quá khứ xưa.

Về phần lý do để Tử cô nương làm vậy? Đơn giản bởi vì nó chỉ sinh ra trong ngẫu hứng, và để thăm dò thực lực Trường An, kết quả hắn thà lựa chọn hao tổn Vô Ngã Mộng Trục, cũng không muốn thể hiện sức mạnh.

Một buổi đêm, cứ thế mà kết thúc.

Sáng sớm tinh mơ, Thiệu Tổ quyết định ra ngoài, gã còn biết bao chuyện phải làm, cho nên cuộc sống của vị lão tổ này vô cùng bận rộn.

“Trong hôm nay, nhất định phải tìm cách đột phá lên Nhị Phẩm Kết Thủy!”

Thiệu Tổ tự nhắc bản thân, gã bật cười và nhớ đến những tư liệu vô cùng quý giá mà bản thân đã tìm được ngày hôm trước, những dược liệu cần tập hợp đã có đủ, nên trong hôm nay là có thể thực hiện rồi.

Không gì có thể ngăn cản gã đột phá Kết Thủy, chắc chắn không gì có thể-

“Reng reng reng reng!!!”

Đột ngột, một âm thanh vang lên inh ỏi khiến Thiệu Tổ giật mình, sau đó hắn nhìn xuống bên hông, cuối cùng lôi nó ra và nhíu mày, lầm bầm:

“Xem nào… bấm nút trả lời… rồi!”

Thứ này gọi là Điện Thoại, một loại pháp bảo truyền âm mà Diệp Tuyên lấy từ đâu đó, tên đệ tử này còn rất trách nhiệm, giao cho khắp tầng lớp cao trong tông môn một người một cái, lại cắm một cây sắt gì đó lên trên Tông Chủ Điện. Bảo rằng đây là cột thu - phát tín hiệu, không nên động vào.

Trong chốc lát, âm thanh Diệp Tuyên từ phía bên kia vang lên, tuy vẫn lẫn vào nhiều tạp âm - hoàn toàn thua xa các loại ngọc giản truyền tin, nhưng Thiệu Tổ vẫn nghe rõ.

“Sư phụ, người nghe rõ chứ?”

“Rõ, rõ, cái thứ này cũng kỳ diệu thật đấy, Nhị Trưởng Lão vừa gỡ nó ra xem xét một lần, giờ ổng đem nó làm thánh vật, hận không thể mỗi ngày thắp hương, thờ cúng nó thật thành tâm.”

Thiệu Tổ gật đầu rồi nói một tràng dài, mà Diệp Tuyên ở bên kia đầu dây chợt im lặng.

Điện thoại, hắn có thể đổi được nó từ trong Hệ Thống ra, nhưng đem vào đây cũng chỉ còn công năng nghe, gọi điện và nhắn tin, bởi vì không có hệ thống mạng, làm sao có thể tải về các tính năng khác cơ chứ?

Nhưng bởi vì xuất thân là thanh niên ở thế kỷ 21, Diệp Tuyên không ngần ngại nhận lấy nó, đã thế còn nhiệt tình phát cho phía cao tầng trong Thánh Tiên Tông, cũng biểu hiện ra tấm lòng chân thành của hắn với mọi người.

Thế là, mạng lưới di động đầu tiên ở tu chân giới được thành lập.

Trở lại hiện tại, Diệp Tuyên thở dài một hơi, sau đó tiếp tục kể:

“Sư phụ, xem ra tín hiệu có thể bao phủ được một phần rộng lớn ở Xuân Quốc, như vậy về sau chúng ta có thể gọi điện thông qua thứ này dễ dàng, chỉ cần nhớ bổ sung năng lượng cho cột thu- phát sóng kịp thời đấy”

“Hiểu hiểu, vậy mọi thứ vẫn ổn chứ?”

Thiệu Tổ nghe cái hiểu cái không, rồi gã gật gù hỏi tiếp, chỉ thấy Diệp Tuyên đáp lại:

“Mọi thứ vẫn ổn, sau khi xuất phát thì chúng con đã đến Thành Phù Đổng kịp thời, trên đường có nhận lấy mai phục từ một vị Thất Phẩm đỉnh phong, đã đột phá lên Bát Phẩm, nhưng cuối cùng bị một vị đại năng đi qua đường đánh bại.”

Lời nói vô cùng tự nhiên, tựa như trên đường đi gặp một con chó dại dí theo, khiến cho Thiệu Tổ gật gù, cười và nói:

“Ồ, ra mọi chuyện vẫn… Vãi loèn!”

Diệp Tuyên: “...”

Sư phụ, mọi chuyện vẫn vãi loèn là cái quỷ gì?

Thiệu Tổ: “...”

Đệ tử, từ khi nào Bát Phẩm Thành Vân tập kích đệ tử tinh anh của tông môn ta là chuyện bình thường vậy?

Gã ta hắng giọng, hỏi lại với giọng nghi ngờ:

“Diệp Tuyên, ngươi biết Bát Phẩm Thành Vân cảnh cực kỳ ít ỏi không? Nên mỗi lần xuất hiện…”

“Đều có gì đó không bình thường?”

Diệp Tuyên trả lời, trong giọng nói vô cùng nghiêm túc, mà Thiệu Tổ gật gù, lại hỏi tiếp:

“Mà Thánh Tiên Tông là một trong ba đại tông môn của Xuân Quốc, có kẻ địch tập kích…”

“Cũng không bình thường?”

Người sau lại đáp, lần này Thiệu Tổ thở phào nhẹ nhõm vì đệ tử của mình vẫn chưa bị mất não:

“Cho nên, ngươi thấy việc một vị Bát Phẩm Thành Vân tập kích đệ tử tinh anh của Thánh Tiên Tông, nó chắc chắn-”

“Hả? Có gì lạ đâu chứ?”

Lần này, giọng nói của Diệp Tuyên phát ra ở phía bên kia đầu dây khiến Thiệu Tổ cứng họng, lời nói chưa ra khỏi cổ đã bị nuốt ngược vào.

Hai cái xảy ra riêng lẻ thì ngươi thấy không bình thường, xảy ra cùng lúc thì lại bình thường, logic quỷ quái gì thế này?

Con mẹ nó, đệ tử của hắn bỏ quên não rồi!

Bạn đang đọc Chín Vạn Tuổi Phàm Nhân sáng tác bởi bohamcucai
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi bohamcucai
Thời gian
Lượt thích 6
Lượt đọc 58

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.