Sơ hở
Mà một lúc lâu sau, lão Thiệu Tổ cũng rời khỏi mà đi làm công chuyện chính của hắn, Trường An thấy thế rồi cũng chỉ lặng lẽ nhổ một bãi nước bọt.
Phi thuyền đều tông nát bươm chẳng còn lại cái gì, ông còn dám đi gặp người ta à?
Bước đi trên đường, Trường An ngó nghiêng xung quanh để xem Thành Phù Đổng có bán mè xửng hay không, tìm hoài, tìm mãi mà chẳng thấy một quầy nào bán cả, trái lại các thứ đồ dùng làm từ tre, nứa lại có rất nhiều.
Có lẽ do chịu ảnh hưởng thì Phù Đổng Thiên Vương, thành Phù Đổng nối tiếp truyền thống của ngài, khiến cho nơi này trở thành nơi xuất khẩu tre lớn nhất Xuân Quốc.
Tuy nhiên, bên cạnh tre, nứa thì nơi này vẫn là một ngôi làng có truyền thống thủ công lâu đời, đặc biệt là rèn đúc tượng, binh khí, dụng cụ sinh hoạt hằng ngày.
Trước mắt Trường An, khung cảnh người qua kẻ lại vô cùng náo nhiệt, tiếng rao bán thứ này vật nọ cứ thế đều đặn nối tiếp nhau, cảnh tượng rất đỗi sinh động.
Đột ngột, một cô bé túm tà áo của Trường An, có vẻ hồ hởi mà giơ chiếc giỏ trúc chứa bao nhiêu là đồ ra, vui vẻ nói:
“Tiên sinh, ngài muốn mua đồ dùng không? Do nhà của cháu tự làm bằng tay hết cả ạ!”
Gọi tiên sinh, bởi vì Trường An ăn mặc giống như một vị thư sinh có học thức, bất giác những đứa trẻ đều coi hắn là một vị thầy đồ.
Trong giỏ có một cây sáo trúc, vì vậy hắn cũng cũng chọn nó mà lấy ra vài đồng bạc mà đưa cho cô bé, tiện tay xoa đầu của em mà cười khen một tiếng:
“Giỏi thế? Từ nhỏ đã phải tự bán sáo rồi cơ à?”
Trường An cũng biết sơ sơ về thổi sáo, bởi vì thuở hắn còn làm một vị Đế Vương, nàng quân sư ấy không chỉ giỏi chiến lược, hiểu nhân tâm mà còn có tài thổi sáo trúc.
Nhớ lại hình ảnh người phụ nữ mỉm cười ngồi dưới thảo nguyên xanh mướt thổi sáo trúc, vẫn không hề nhận ra Trường An đã đứng sau lưng nàng từ bao giờ, khúc nhạc nhẹ nhàng tựa dòng suối mát.
Mỗi lần như vậy, dẫu cho sau đó có phát hiện hắn hay không, nàng đều không vì bản thân thất lễ mà cảm thấy ngại ngùng, chỉ nở một nụ cười rồi hỏi:
“Khúc sáo này hay chứ?”
“Ta không hiểu sáo”
Lúc ấy, hắn thường sẽ đáp lại như vậy.
“Sau khi bình định thiên hạ, ta dạy ngài”
Tiếc là, nàng chẳng bao giờ dạy được, sau khi thiên hạ bình định ba tháng, nàng mất.
Sau này, Trường An cũng có học qua về sáo, nhưng lúc nào mới học giữa chừng, hắn bỏ cuộc, vậy nên tài thổi sáo vẫn chưa đến nơi đến chốn.
Bởi vì khó học, hay bởi vì mỗi lần cầm sáo trên tay, hình ảnh nàng lại hiện về cơ chứ?
Cuối cùng cả đời làm Đế Vương Trường An nếm trải đủ loại mỹ nhân trong thiên hạ, nhưng làm tim hắn cảm thấy mình nợ nhiều lắm, cũng chỉ có nàng quân sư ấy.
Trong phút chốc, Trường An trở nên tĩnh lặng, đôi mắt hắn thoáng qua vẻ trầm tư nhìn cây sáo trúc trên tay, nhẹ nhàng mân mê lấy nó.
Đột ngột, âm thanh phá vỡ tâm trí mê man của Trường An, một người con gái bắt chuyện lấy cô bé ấy, ánh mắt nàng nhìn vào bên trong chiếc giỏ trúc, thoáng qua vẻ thất vọng:
“Không còn cây sáo trúc nào ư?”
Đáp lại nàng, cô bé khẽ lắc đầu, sau đó chỉ sang Trường An mà thành thật cất tiếng:
“Tiểu thư, cây sáo trúc cuối cùng đã được vị tiên sinh kia mua rồi, ngài có muốn mua trâm cài tóc hay cái khác không ạ?”
Nhưng nàng ta không đáp lại cô bé, chỉ ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn Trường An, mà hắn cũng thoáng giật mình.
Hôm nay, nàng cài một chiếc ngọc trâm trên mái tóc đen nhánh, cũng chẳng còn mang váy trắng như lần đầu gặp hắn nữa, mà là một bộ trường sam. Không những không khiến nàng trở nên xấu xí, mà còn điểm tô cho vẻ đẹp lạnh nhạt ấy thêm một chút học thức.
Là Thanh Nhạc.
Bầu không khí nhẹ nhàng tĩnh lặng, nhưng Trường An đã kịp thời thay đổi biểu cảm, chỉ thấy đôi mắt hắn lộ ra vẻ mừng rỡ, vậy mà cố gắng kìm nén nó lại:
“Tiểu thư, không ngờ chúng ta còn gặp lại ở đây”
Thấy bộ dáng không khác gì những nam đệ tử nhìn nàng ở trong tông môn, Thanh Nhạc nhẹ nhàng gật đầu, đáp lại:
“Ừm”
Có lẽ trong ấn tượng của Thanh Nhạc, đại khái là Trường An cũng giống như bao người khác theo đuổi nàng, mặc dầu thấy hơi phiền phức, lại chẳng có cách nào ngăn cản.
Nhưng mà nàng cũng không chán ghét ai cả, người khác ưa thích nàng, theo đuổi nàng ra sao, nếu vẫn chẳng gây ra chuyện gì thì Thanh Nhạc vẫn đối xử vô cùng nhã nhặn, lịch sự. Không hề giống trong tiểu thuyết, thiên kiêu chi nữ đều lạnh lùng cao ngạo các kiểu.
“Hữu duyên gặp nhau, liệu tiểu thư có muốn ngừng chân dùng một chén trà, lại nói chút chuyện phiếm?”
Trường An mỉm cười hỏi, thái độ như muốn giữ chân vị mỹ nữ này, nhưng trong lòng đã chắc mẩm rằng bản thân sẽ bị từ chối một cách nhã nhặn ngay lập tức.
Quả nhiên là vậy, Thanh Nhạc tức khắc lắc đầu mà từ chối một cách nhẹ nhàng:
“Mong tiên sinh thứ lỗi, đồng môn vẫn còn đang chờ ta, chỉ sợ chén trà này không uống được rồi”
Tuy nhiên, sau đó nàng nhìn về phía cây sáo trúc trên tay Trường An, đôi mắt thoáng qua vẻ tiếc nuối mà thuận miệng hỏi:
“Ngài cũng biết thổi sáo?”
Nghe thấy vậy, Trường An thoáng nhìn qua cây sáo trên tay, rồi hắn “bừng tỉnh”, lại mỉm cười chìa nó ra đưa cho nàng, thậm chí lời nói có vẻ lấy lòng:
“Tiểu thư, thứ này ta vốn định dùng làm lễ vật cho một vị bằng hữu, nhưng nếu ngài đã muốn thì cứ nhận lấy đi”
Trong lời nói của hắn, chỉ cần thoáng thông minh một chút đều có thể hiểu ra ẩn ý trong đó, rằng “Bởi vì tiểu thư đẹp hơn cho nên nó thuộc về ngươi”.
Tuy nhiên Thanh Nhạc vẫn không nhận lấy nó, nàng chợt nở một nụ cười và lắc đầu, đáp lại:
“Không cần đâu, nghe nói Kim Tiểu Thư ở Hoàng Thành rất thích sáo trúc, phải chăng ngươi tính tặng nàng?”
Trường An lập tức “giật thót”, bộ dáng giống như là bị phát hiện, khuôn mặt thoáng lộ ra vẻ khó xử mà nở một nụ cười:
“Cái này… Thật không ngờ tiểu thư biết đấy…”
Nếu là người bình thường, lúc này sẽ nhận ra hắn không khác gì một tên thư sinh đang mua quà lấy lòng một vị tiểu thư, lại bởi vì gặp Thanh Nhạc ở đây mà lấy lòng nàng.
Thanh Nhạc vẫn mỉm cười ôn hòa, nàng chợt đưa tay ra đón lấy cây sáo trúc của Trường An, sau đó híp mắt lại, hỏi một câu:
“Tiên sinh, ngài biết thổi sáo chứ?”
“Hả? Ta có biết một hai, nhưng sáo trúc không phải là tài nghệ của tại hạ”
Trường An thành thật trả lời, chỉ thấy Thanh Nhạc nhận lấy cây sáo, khuôn mặt vốn dĩ rất lạnh nhạt nay lại tủm tỉm cười, nói:
“Kim tiểu thư thích sáo trúc, nhưng nàng cũng rất thích người biết thổi sáo. Nếu muốn, ta có thể dạy cho tiên sinh”
Trường An nghe vậy liền khẽ nhíu mày, trong lòng cân nhắc lợi hại, tức khắc thở phào nhẹ nhõm.
Thái độ của nàng ta như thế này, có vẻ là bởi vì quá phiền phức do cứ mỗi lần gặp nhau nên đang từ chối khéo, bảo mình rằng cứ tiếp tục “tán tỉnh” Kim Tiểu Thư gì đó chăng?
Đạt đến mục đích của Trường An, không dính dáng gì đến thiên kiêu mỹ nữ nữa, cho nên chỉ thấy hắn mỉm cười, gật đầu đồng ý, nhưng ánh mắt vẫn còn có chút “thất vọng”:
“Được thôi, phải cảm tạ tiểu thư trước”
Tuy mọi suy luận đều hợp lý, tuy nhiên cảm giác bất an cứ dấy lên bên trong lòng hắn là sao?
Thanh Nhạc khẽ gật đầu, rồi hai người cũng chia tay tại đây mà mỗi người đi một ngã, chỉ là nàng vẫn nở một nụ cười, có vẻ rất vui.
“Tiên sinh… Hoàng Thành chỉ có Kim Công tử, không có Kim tiểu thư nào cả…”
Nàng khẽ lẩm bẩm, ánh mắt lạnh nhạt lại thoáng qua một vài cảm xúc, có hứng thú, có tức giận, và cũng… ranh mãnh?
Không có Kim tiểu thư, nhưng Trường An lại cố gắng ngụ ý rằng bản thân muốn tặng sáo trúc lấy lòng nàng tiểu thư không hề tồn tại, nghĩa là sao?
Là, hắn ta đang lừa gạt nàng, nhưng tại sao phải lừa gạt?
Từ đầu đến cuối, ấn tượng của Thanh Nhạc đối với Trường An chỉ là người thư sinh đang muốn lấy lòng bản thân mình, tầm thường không có gì lạ.
Cho nên hắn đang muốn lừa gạt nàng rằng bản thân Trường An vô cùng tầm thường? Hoặc không phải, hắn chỉ đơn thuần không muốn dính dáng đến nàng?
Nếu thế, liệu có khả năng rằng việc Thanh Nhạc nghĩ rằng Trường An là cao nhân hoàn toàn chính xác, nhưng suy nghĩ ấy bị Trường An bẻ cong đi?
Một sơ hở của Trường An, tức khắc khiến giác quan vô cùng nhạy bén của Thanh Nhạc bắt lấy nó, rồi quay người về xem lại các giả thiết trước đó mình đã đề ra.
Nhưng cho dù như thế nào đi nữa… Nàng muốn một màn trả thù nho nhỏ, trả thù cho việc lừa gạt của hắn.
Phụ nữ tức giận, ai mà đoán được chuyện gì sẽ xảy ra cơ chứ?
---
Tóm tắt chương 74: Sơ Hở
Trường An: *tắt họng
Thanh Nhạc: Dậy diễn đi, sao lại không diễn nữa cơ chứ?
Đăng bởi | bohamcucai |
Thời gian | |
Lượt thích | 7 |
Lượt đọc | 65 |