Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ý chí vượt thời đại!

Tiểu thuyết gốc · 1570 chữ

Tiếng suối róc rách liên hồi vang, nhiệt khí cũng cứ bốc lên không hồi. làn sương trắng nhẹ nhàng bay, dính đến bên vách trường tre và đọng lại thành hơi nước.

Xa xa thấp thoáng những hòn non bộ, trên thềm đá có đôi ba bóng người qua lại, ai ai cũng là mỹ nữ, thân thể xinh đẹp, đầy sức hút cứ thế đi qua nơi này. Làm phụ nữ ai cũng thích tắm rửa cả, nhất là Hồ Phù Tiên chỉ mở một lần trong năm.

Đến hồ bơi, các nàng sẽ từ tốn cởi từng mảnh vải trên thân thể mình xuống, để lộ làn da trắng hồng, nước chảy dọc từ trên cổ xuống, xuống nữa. Cảnh tượng rất đỗi khêu gợi, dáng người thoắt ẩn thoắt hiện bên dưới làn nước trong veo.

Dĩ nhiên, đó là cảnh trong mơ.

Còn hiện thực thì, sau khi ông chú trung niên kia rời khỏi hồ, chỉ còn lại ba người, hai đồng râm cũng bắt đầu buông xõa, mà buông xõa ra sao ư?

“Tổ Huynh, nước nơi này dường như có gì đó đặc biệt, chẳng lẽ thần tiên đạp một bước chân cũng có thể làm ra thứ này ư?”

“An Đệ, đừng quên năm xưa Phù Đổng Thiên Vương ra đời nhờ bước chân này đấy!”

“Cái gì? Vậy dấu chân này là cha của Phù Đổng Thiên Vương? Vãi nồi, hình như ta biết được một bí mật cực kỳ quan trọng…”

“Cái gì? Không lẽ…”

Hai tên này nhìn hồ nước xung quanh, vừa ngâm mình vừa nói chuyện với bộ dáng rất nghiêm túc, giống như cao nhân luận đạo, cao thủ luận kiếm, thư sinh luận nho, khí chất siêu phàm thoát tục, chỉ là chủ đề có hơi bị…

Nhược Trần: “...”

Hắn thở dài một cách bất đắc dĩ, cuối cùng không nhịn được cái cảnh tượng có hai thằng thiểu năng đang báng bổ thần thánh bèn lên tiếng giảng giải:

“Tiền bối, cái hồ này thực chất là do Phù Đổng Tông lập nên, mỗi năm bọn họ sẽ đổ linh tuyền vào, sau đó pha trộn các loại dược liệu, tinh thạch. Chính vì thế nên hồ nước này mới có thể chữa khỏi nhiều loại bệnh cho người tắm”

“Ừm? Sao ta không biết chuyện này?

Trường An nghe vậy mà thắc mắc, Nhược Trần chỉ cười nhẹ và giảng giải cho hắn:

“Bởi vì Phù Đổng Tông không muốn khiến người dân nghĩ rằng họ mắc nợ người tu tiên, cũng chẳng để mối quan hệ hai bên trở nên bất hòa nên mới có truyền thuyết về Hồ Phù Tiên”

Đột ngột, Thiệu Tổ chợt như phát hiện ra điều gì mà cúi người lặn xuống nước, hành động bất chợt này khiến cho cả hai người còn lại giật mình, chỉ thấy Trường An biến sắc mà nhanh chóng đi đến gần lão:

“Chết rồi! Tổ ca vì không được ngắm gái mà tự sát-”

Đến nơi, hắn cũng lặn xuống và chìm nghỉm ngay lập tức.

Nhược Trần: “...”

Tiền bối, ta không thể hiểu nổi những hành động của ngài chút nào cả.

Cảm giác bất an dấy lên trong lòng hắn, cuối cùng Nhược Trần lưỡng lự một hồi lâu, cũng quyết định bước tới xem hai tên đần này làm gì.

Rồi, hắn sững sờ, mắt nhìn trân trân vào bức tường tre trước mắt, dẫu cho nó có cứng cáp ra sao, có đặt ra một khoảng cách xa vời vợi mà không ai vượt qua…

Nhưng! Không thể thắng nổi lòng người và tình đoàn kết!

Đã có rất nhiều người, sử dụng đủ loại binh khí mà đục từng lỗ lên trên, dẫu cho tường tre có cứng như sắt, thủy hỏa bất xâm, nhưng mà vẫn không thể chống lại được sức mạnh của tình đoàn kết!

Ban đầu, nó chỉ có một lỗ hổng nhỏ bằng đầu ngón út, bên trên có một hàng chữ được dùng kiếm khắc ra, chỉ là vết khắc càng ngày càng nông, để lộ ra sự tuyệt vọng của kẻ này… Nhưng trên tất cả, chính là sự hi vọng cho người đến sau!

“Chỉ đến được đây thôi… Đành trông chờ vào sự cố gắng của đạo hữu!”

Nhưng, năm sau lại đến, lỗ hổng nhỏ bằng đầu ngón út nay đã bị ai dùng kiếm cạy ra, khiến giờ nó đã lớn hơn một chút:

“Tuy chỉ là Tụ Khí Cảnh, nhưng ta nguyện góp sức cho chư vị!”

Lại một người nữa đến, lần này là dùng búa đục, khiến lỗ hổng nay đã lớn bằng một nắm tay:

“Cố lên! Việc mà ta làm không được, chắc chắn chư vị sẽ làm được!”

“Đừng từ bỏ! Các vị đạo hữu!”

“Cố lên! Thực hiện ước mơ của ta đi!”

Bức tường tre cứng cáp, chắn đi hi vọng của biết bao đồng râm, nay đã không chịu được sức mạnh, ý chí của bọn họ, năm tháng đã đục một lỗ lớn ở bên dưới góc khuất, không ai thấy.

Trường An, Thiệu Tổ chìm vào im lặng, tâm tư rất đỗi phức tạp, rất nhiều chữ viết, đến từ những thời đại khác nhau.

Nhưng mà, bọn họ vượt qua dòng sông thời gian, để lại những lời nhắn nhủ đến tương lai!

Thời khắc này, cho dù chữ này là do ai khắc, nhưng bọn họ đều mang chung một ý chí, một hi vọng, một mục đích!

Cuối cùng, Trường An chắp tay, hắn nghiêm mặt cúi người, mà Thiệu Tổ cũng làm như vậy:

“Đạo hữu!”

Một tiếng này, kính cho ý chí quyết chiến quyết thắng, phá vỡ bức tường chặn lại biết bao hi vọng của cánh đàn ông, mở ra con đường dẫn đến tiên cảnh!

Trong phút chốc, trong lòng Nhược Trần trở nên vô cùng phức tạp, dẫu cho đã sống suốt chín trăm năm ròng, hắn vẫn không biết nên nói gì.

Đến tột cùng, rốt cuộc bao nhiêu người tu luyện Nhất Phẩm, Nhị Phẩm ra sức, bọn họ đục lỗ bao nhiêu năm mới có thể khiến bức tường trúc do Tứ Phẩm Khê Xuyên Cảnh tạo ra bị thủng?

Cái này… cái này…

Chẳng lẽ đây là sức mạnh của đám cặn bã có văn hóa, lại còn quyết chí quyết thắng sao? Chẳng lẽ thứ sức mạnh này cường đại đến nỗi có thể phá vỡ bức tường của Tứ Phẩm Khê Xuyên cảnh cường giả ư?

Con mẹ nó truyền thừa tu tiên hàng ngàn năm, thứ duy nhất bọn này nhận được là ý chí đục lỗ tường nhà tắm, nhìn lén phụ nữ ư?

Các vị tiền bối biết có mấy tên dùng truyền thừa của mình làm ba thứ nhảm nhí như vậy, e sợ sẽ đội mồ sống dậy mất thôi…

Hắn còn đang suy nghĩ, chợt thấy Trường An hơi cúi đầu xuống, liền nghiêm mặt đi tới mà chặn lại:

“Tiền bối, ngài định làm gì!?”

Trường An giật mình, sau đó hắn ngẩng đầu nhìn lão Nhược, cuối cùng nghi ngờ cất tiếng:

“Lão Nhược, dĩ nhiên là nhìn lén rồi chứ gì nữa?”

Thiệu Tổ cũng ngẩn mặt ra, gã ngơ ngác:

“Hả? Cái này có gì không bình thường sao?”

Giọng điệu vô cùng tự nhiên, vô cùng bình thường, phảng phất chuyện mà hai gã đồng râm này sắp làm là nhân chi thường tình, mà hành động của Nhược Trần mới chẳng bình thường chút nào cả.

Nhược Trần: “...”

Rốt cuộc đời của hai lão này như thế nào mà có cái biểu cảm lệch lạc như vậy cơ chứ?

Chỉ thấy Trường An đột ngột như hiểu ra điều gì, cuối cùng thở dài mà bá vai của Nhược Trần, bật cười:

“Lão Nhược, ngươi nhìn đi, các vị tiền bối đi trước đã thay nhau góp sức đục thủng bức tường này… Ta mà không nhìn, chẳng phải phụ lòng bọn họ sao?”

“Đúng vậy, có đôi khi trong mắt Nhược đệ thấy việc này là việc xấu, nhưng trong mắt bọn họ là khác. Mỗi sự việc một góc nhìn, đừng nghĩ nhiều”

Thiệu Tổ cũng gật đầu, gã mỉm cười mà bình thản phụ họa theo, huynh đệ hai người kẻ xướng người họa, khiến cho Nhược Trần giật nhẹ khóe miệng.

Hai tên kia, dẫu cho nói đạo lý thế nào, nó cũng không che khuất được ý đồ cặn bã đâu!

Nhưng hắn dần dần cảm thấy có gì đó sai sai, vì lúc này Trường An và Thiệu Tổ đều nắm lấy hai vai Nhược Trần, nụ cười của cả hai dần dần trở nên xán lạn đến bất ngờ.

Nhược Trần hít một hơi thật sâu, cuối cùng cất giọng nghi ngờ hỏi:

“Các ngươi…”

Sau đó, Trường An và Thiệu Tổ đồng loạt đè đầu hắn xuống cái lỗ to kia, nhưng Nhược Trần cũng nhanh chóng vùng vẫy, tức giận đến mức trán nổi gân xanh lên:

“Hai người bị điên hả???”

Chỉ thấy cả hai trăm miệng một lời đáp lại:

“Lão Nhược, ngươi chưa thấy qua tiên cảnh, để ta giúp ngươi!”

“Nhược Đệ, Tổ Ca cũng vì đệ cả thôi!!!”

Vì cái quần què, hai tên đần độn này!!!

Bạn đang đọc Chín Vạn Tuổi Phàm Nhân sáng tác bởi bohamcucai
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi bohamcucai
Thời gian
Lượt thích 5
Lượt đọc 57

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.