Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thiên Bia Thí mở

Tiểu thuyết gốc · 2250 chữ

Bên ngoài Thiên Bia Thí, trong một chiếc xe ngựa mang màu ngọc, có một giọng nói thì thầm vang lên:

“Ngạo Thiên ca ca, tại sao ngươi còn chưa vào?”

“Gọi ta sư phụ”

Người nam tử với khuôn mặt tuấn mỹ khẽ nheo mày lại, hắn có vẻ không hài lòng mà lên tiếng nhắc nhở. Người thiếu nữ nghe vậy, đôi mắt thoáng xuất hiện một vòng cảm xúc kỳ lạ, nhưng rồi nàng cũng nhu thuận gật đầu:

“Vâng, sư phụ”

Phải biết nhịn, phải nhịn mới thâu tóm được người nam nhân này vào trong tay, đến lúc đó hắn cũng chỉ là con rối trong tay nàng mà thôi.

Quen nhau được ba tháng, nàng đã rõ đại khái về tính cách của tên đàn ông này, hắn bá đạo, nhưng đồng thời không quá tâm cơ, nhưng nhược điểm lớn nhất chính là… Rất chiều chuộng và quan tâm đến các nữ nhân. Đúng chuẩn một bậc nam nhân bá đạo, luôn tề tụ các mỹ nữ theo sau.

“Tiểu Yên, ngươi đang nghĩ gì trong đầu vậy?”

Thiên Kiều lơ đãng quan sát bên ngoài thành, nàng chợt bâng quơ hỏi.

Nam Cung Yên là tên của vị nữ đệ tử này, ba tháng trước Thiên Kiều ra tay cứu giúp cô bé, không hiểu sao từ đó ngày nào cũng bám theo nàng, cuối cùng không còn cách nào khác, Thiên Kiều chỉ có thể nhận làm đệ tử.

Chỉ là… đôi lúc ánh mắt của vị đệ tử này nhìn nàng có hơi không đúng chứ? Khiến cho Thiên Kiều thi thoảng lại tránh né theo bản năng.

“Sư phụ, ta chỉ đang nghĩ xem bản thân nên làm thế nào để nhận được truyền thừa của Thiên Bia”

Sau đó tìm cách giật luôn hàng tá bảo vật trong người của Long Ngạo Thiên.

Nam Cung Yên lặng lẽ bổ sung thêm một câu nói nữa trong lòng, đoạn nàng nhẹ nhàng bước xuống xe ngựa, lại thi lễ với Thiên Kiều:

“Sư phụ, ngài không cần phải đưa ta vào tận quảng trường Thiên Bia, như vậy sẽ gây ra hỗn loạn nhiều lắm”

“Cố gắng lên, ta biết thân nữ nhi sẽ gặp nhiều khó khăn trong tu luyện, nhưng đừng vì thế mà bỏ cuộc”

Thiên Kiều im lặng hồi lâu, cuối cùng nàng chỉ nhẹ nhàng nhắc nhở Nam Cung Yên, người sau mỉm cười gật đầu, đoạn bước vào bên trong quảng trường.

Còn lại một mình, bên dưới tay áo của Thiên Kiều chợt động đậy, sau đó một con hồ ly nhỏ nhắn chui ra ngoài, lớp lông trắng hồng đẹp đẽ, từng chiếc đuôi mềm mại khẽ vậy nhẹ, nó giương đôi mắt nhỏ nhắn lên nhìn nàng.

Con gái rất thích những thứ đáng yêu, Thiên Kiều cũng không phải là ngoại lệ, chỉ là bởi vì nàng thường giả là nam trang, cho nên niềm yêu thích của nàng ít khi được bộc lộ ra rất nhiều.

“Em sao vậy?”

Nàng khẽ vuốt ve cái đầu nhỏ nhắn của con hồ ly mà mỉm cười hỏi, chỉ thấy Yêu Hồ chợt giơ móng ra chỉ về phía Nam Cung Yên, ánh mắt lộ ra vẻ đề phòng:

“Chủ nhân, ta cảm nhận được nàng ta có ý đồ xấu với ngài!”

Thiên Kiều nghe vậy thì ngạc nhiên lắm, bởi vì trong mắt nàng, Nam Cung Yên rất ngoan ngoãn và nhu thuận, là một cô gái rất tốt, có thể có ý đồ gì cơ chứ?

Bởi thế cho nên nàng chỉ đưa bàn tay ra gãi cổ của Yêu Hồ, khiến nó bất giác thỏa mãn híp mắt lại, Thiên Kiều thấy cảnh tượng này liền nở một nụ cười và lắc đầu:

“Cảm giác của em đôi lúc không chính xác đâu, giống như vị chủ quán trà, nơi mà lúc ta gặp em đấy”

“Nhưng mà…”

Yêu Hồ không cam lòng cất tiếng, bởi vì nó thực sự cảm thấy kẻ đó cực kỳ nguy hiểm. Vậy mà Thiên Kiều đặt nó xuống, nụ cười vẫn chưa hoàn toàn tiêu tán trên khuôn mặt vốn dĩ chỉ bộc lộ ra sự cao ngạo của nàng:

“Hắn chỉ là một tên ngốc, lại vô cùng yếu ớt, làm gì có chuyện nguy hiểm chứ?”

Yêu Hồ thoáng chốc ngây ngốc, khuôn mặt nhỏ nhắn dại ra, sau đó lập tức cảnh giác đưa móng vuốt ra giữ lại bàn tay của Thiên Kiều, nghiêm mặt.

Nó chợt nhận ra, mỗi khi đề cập đến vị chủ quán trà ấy, cho dù rất hiếm hoi, nhưng chủ nhân thường nở một nụ cười.

Không lẽ…

“Chủ nhân, tại sao ngài lại cười?

Thiên Kiều vẫn không nhận ra suy nghĩ của Yêu Hồ, chỉ thấy nàng cong khóe miệng lên, sau đó chợt vuốt má của nó, bâng quơ nói tiếp:

“Giống như em nữa… Ta rất thích ở gần những kẻ ngốc”

Bởi vì chỉ có kẻ ngốc mới không che dấu đi âm mưu, sẽ không tính toán sau lưng nàng, càng sẽ không đem nàng lừa bán…

Yêu Hồ thoáng nhận ra cảm xúc của Thiên Kiều có hơi chập chờn, nó liền lặng lẽ rúc mình vào trong người của nàng, nhưng đôi mắt lộ ra vẻ khó hiểu.

Mình ngốc sao? Nó nhớ mình rất thông minh cơ mà? Tại sao lại là ngốc cơ chứ?

Quả thực phép thanh tẩy ký ức quá mạnh, cho đến bây giờ Yêu Hồ cũng không nhận ra nhờ tên Trường An mà nó mới trở nên ngu ngốc đến như vậy.

“Lão Nhược, ngươi mặt nạ trắng, ta mặt nạ đen, cả hai bên tuyệt đối không hề quen nhau, nhớ chưa?”

Trường An nhắc nhở Nhược Trần, hắn cầm chiếc mặt nạ đen lên, sau đó vỗ vai lão Nhược, khẽ cười nhẹ:

“Đi, chốc lát nữa Thiên Bia sẽ mở ra, ngươi hòa trộn với nhóm đầu tiên mà bước vào”

“Tiền bối không vào cùng lúc với ta?”

Nghe thấy Nhược Trần thắc mắc, hắn chỉ lắc đầu, cuối cùng mang lên chiếc mặt nạ màu đen, ánh mắt vẫn vô cùng vui vẻ:

“Ta tính hôm nay sẽ tất tay một lần”

Sau đó, Thiên Bia chợt sáng lên, một chiếc cửa màu vàng óng lộ ra trước mắt, trận pháp liên tục hiển lộ.

Thiên Bia Thí, mở!

“Thiên Bia Thí mở ra, những ai chưa có môn phái mau chóng tiến vào!” Có ai đó lớn tiếng hô, dòng người ồ ạt tập trung và rồi tiến vào bên trong cánh cửa, Nhược Trần cũng thuận thế đeo mặt nạ lên, giống như một người bình thường mà tiến vào trong đó, chẳng ai chú ý đến hắn.

Đầu tiên là các đệ tử không có môn phái., nửa tiếng sau là đệ tử đã có tông môn, thông thường thứ tự sẽ là như thế. Để các những người tu luyện không có môn phái được thi triển ra thực lực mà không bị chèn ép bởi các đệ tử tinh anh trong một quãng thời gian, và các tông môn sẽ lấy đó làm tiêu chuẩn tuyển đệ tử.

Thoáng chốc, nửa tiếng đã trôi qua, Thiên Bia lại một lần mở, nhưng còn không đợi các đệ tử tiến vào, lập tức xuất hiện một người thanh niên bước tới, hắn ngừng lại và ngẩng đầu nhìn Thiên Bia.

Bia đá to lớn, bảy chữ giống như rồng bay phượng múa, rồi cứ như thế hiện lên.

Người thanh niên mang áo dài trắng, hắn mang một chiếc mặt nạ che khuất đi khuôn mặt của mình, chỉ lẳng lặng quan sát bảy chữ này, tựa như hiểu được nó.

Nhưng mọi người xung quanh làm gì nghĩ vậy? Bởi vì đến nay, vẫn chưa có ai biết được bảy chữ mà Lạc Hồng Tiên Tổ để lại là gì.

Người thanh niên đứng đó, chắn lại đường vào Thiên Bia Thí, khiến cho các vị đệ tử thoáng chốc sửng sốt, quá trình vào tức khắc bị gián đoạn.

“Tên này là đệ tử nơi nào? Nếu là tán tu thì bây giờ vào sẽ bị thiệt thòi đấy”

“Này! Đừng có mà chặn đường chứ, vào thì vào nhanh đi, cái tên này!”

Một vài giọng nói vang lên, mà ở xa xa, các vị cao tầng của tông môn cũng bắt đầu nhận ra điều này.

Bạch Yến cau mày thấy cảnh tượng lúc đấy, nàng chỉ nghi ngờ lẩm bẩm:

“Tên này định làm gì?”

Ông lão ngồi trên lưng voi chỉ khẽ vuốt râu, đôi mắt nhìn về phía người thanh niên, ánh mắt giống như thoáng lóe sáng một chút.

Tựa hồ… Người như tên thanh niên này không chỉ có một.

Quả thực, ở bên dưới quảng trường, ánh mắt Diệp Tuyên như dại ra, hắn nhìn những chữ này, tức khắc nở một nụ cười.

Là tiếng Việt! Tiếng Việt hiện đại!

Bảy chữ này viết bằng tiếng Việt, cho nên bây giờ vẫn chưa có ai nhận ra.

“Ư bách niên trung tu hữu ngã? Quả nhiên đây là dấu hiện của người xuyên việt muốn để lại…”

Nhưng không chờ Diệp Tuyên kịp suy luận, người thanh niên đã quay người lại, đối diện với tất cả các đệ tử tinh anh, khuôn mặt đã bị che lại, nhưng chợt… Một tiếng cười vang lên.

“Ha ha ha…”

Cười, không những chặn đường các đệ tử, mà bây giờ tên này còn dám cười? Chán sống đến mức nào rồi chứ?

“Thôi làm trò quỷ đi chứ!” Một ai đó tức giận hô lên.

“Ha ha ha…”

Đáp lại hắn, tiếng cười nhẹ nhàng vang lên.

“Ha ha ha ha! Ha ha ha ha!”

Dần dần, tiếng cười ngày càng lớn hơn, cuối cùng trở thành cuồng tiếu. Trường An chưa bao giờ lộ ra một biểu cảm như vậy, tiếng cười của hắn cực kỳ điên cuồng, nếu như địch nhân của Trường An ở đây, chắc chắn sẽ nhận ra đây là lúc hắn rất vui vẻ, lúc hắn đối diện với ranh giới giữa sinh tử.

“Xin thứ lỗi chư vị, nhưng ta phải nói rằng… Tất cả những người ở đây, đừng ai mong chạm được tay vào truyền thừa!!”

Thiên bia rung động, quảng trường xuất hiện những âm thanh náo động, trận pháp tỏa ra hào quang ngút trời!

Thế nhưng ở trung tâm, các vị đệ tử tinh anh đều cực kỳ yên tĩnh, bọn hắn ngây dại nhìn vị nam tử áo trắng đang cười điên cuồng, không sợ hãi, cuối cùng tất thảy trở thành bối cảnh của hắn.

“Tên này phát điên rồi? Năm xưa Long Ngạo Thiên cũng không ngông cuồng đến vậy!” Bạch Yến giật mình, nàng mở to mắt mà khiếp sợ lẩm bẩm.

Lão già cũng thoáng giật mình, đôi mắt già nua nay cũng lộ ra chút cảm xúc.

Điên, hắn thật sự điên rồi!

Ầm!

Đột ngột, một âm thanh vỡ nát vang lên, chỉ thấy Diệp Tuyên từ khi nào đã dẫm nát một mảng đất lớn dưới chân, hắn khẽ nhíu mày rồi chậm rãi bước tới, sau đó nghi ngờ lên tiếng:

“Đạo hữu, ý của ngươi là sao?”

Không chỉ có hắn, mà Phù Giang, Thủy Tình và các đệ tử lĩnh đội, khí thế bắt đầu tỏa ra, các vị đệ tử xung quanh nhìn về phía Trường An bằng ánh mắt lạnh lẽo.

Thanh Nhạc mở to mắt ra, nàng nhìn người thanh niên mặc áo trắng nở nụ cười điên cuồng, lại nói ra với giọng điệu vô cùng bình tĩnh:

“Ngươi nghe không sai, ta nói là toàn bộ đệ tử ở đây, kể cả Tam Đại Tông Môn đều không thể đánh bại ta ở trong Thiên Bia Thí”

Trường An cười lớn, không chút kiêng kỵ mà lặp lại lời nói một lần nữa, tựa như trời đất chỉ còn có mỗi hắn.

Giống như lúc còn ngông cuồng, hắn mở rộng hai tay ra mà dần dần lùi bước vào trong Thiên Bia, không thèm để ý tất cả những ánh mắt có chứa sát ý mà lộ ra vẻ mặt điên cuồng của mình:

“Sao? Muốn phản bác lại ta ư? Muốn dùng thực lực đánh bại ta, muốn phẫn nộ đánh chết tên ngông cuồng này?”

“Tới mà giết chết ta! Giết ta đi! Ngay bây giờ!”

“Giết! Ta! Đi!”

Trường An vừa dứt lời, hắn quay lưng lại ngẩng đầu nhìn bảy chữ, khí chất điên cuồng tức khắc biến mất, chỉ có một người thư sinh bình thường, hắn giống như đang giới thiệu bản thân với mọi người, bình thản nói:

“Quên mất, ta tên Nhược Trần”

Mà hắn đâu có đeo mặt nạ màu đen như đã nói với Nhược Trần? Mà là chiếc mặt nạ màu trắng.

Thân ảnh hắn biến mất, khóe miệng vẫn cong lên, có vẻ rất vui.

Ư bách niên trung tu hữu ngã?

Trong cõi trăm năm, chỉ có ta?

Lạc Hồng Tiên Tổ, đây là bảy từ ngươi để lại? Nếu đây chính là câu hỏi của ngươi…

Vậy thì hôm nay, ta dùng phong thái ngông cuồng, bá đạo dẫm chân lên toàn bộ thiên tài ở đây, mang theo đáp án đến!

Bạn đang đọc Chín Vạn Tuổi Phàm Nhân sáng tác bởi bohamcucai
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi bohamcucai
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 4
Lượt đọc 47

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.