Lại một chiêu thức
“Ngươi… Hóa ra ngươi là đệ tử của sơn thủy tông…”
Trong chốc lát, hắn đã hoàn toàn bị Trường An đánh bại, bởi vì kẻ này chỉ có tu vi ở Nhất Phẩm Tụ Khí cảnh, còn chẳng chịu nổi một chiêu Thiên Ngưu Quyền.
Nhưng không chờ Trường An trả lời, kẻ nọ đã thở dốc một hơi, ánh mắt lộ ra vẻ mãn nguyện mà gượng người dậy chắp quyền, giọng nói cực kỳ phấn khích:
“Dù sao đi nữa, lần giao thủ này rất đáng giá, cảm tạ người huynh đệ!”
Vừa so chiêu với Trường An, hắn tức khắc nhận ra sơ hở, thiếu sót của mình. Đối phương không chỉ phát hiện những thứ trên mà còn phát hiện điểm yếu bên trong pháp môn mà mình tu luyện.
Đối thủ như thế này, cực kỳ hiếm thấy!
Trường An thoáng ngạc nhiên, nhưng rồi hắn cũng bật cười rồi chắp quyền, đoạn đưa tay ra lấy thanh kiếm bên cạnh đối phương, bình thản nói:
“Huynh đệ, cho ta mượn kiếm”
“Được thôi, nhưng vì sao cơ chứ?”
Người này gật đầu, dù sao đồ vật bên trong Thiên Bia Thí khi đi vào, cho dù sử dụng hết thì ra ngoài vẫn còn như cũ, chẳng sợ Trường An lấy đồ của hắn đi.
Trường An mỉm cười giữ kiếm trên tay, chợt hắn nhắm mắt lại, cảm nhận được chiêu thức mà kẻ địch vừa rồi thi triển, lại phân giải nó ra thành vô số động tác, cuối cùng lĩnh ngộ hoàn toàn nó.
Rồi, hắn vung kiếm, một đạo kiếm khí hình bán nguyệt hướng về phía trước mà bay đi, xẻ đôi cột đá làm hai.
Oanh!
“Cái gì?”
Kèm theo đó, tiếng la đầy ngạc nhiên của người kia vang lên, hắn không thể tin tưởng cảnh tượng trước mắt nữa, sao đối phương có thể thi triển ra chiêu thức của mình cơ chứ?
Khoan đã, Thiên Bia Thí!?
Hắn chợt nhớ đến điều gì, tức khắc thân thể run lên, dẫu vậy hắn không dám tin tưởng điều này, bởi vì nó quá hoang đường đến cực điểm!
Cuối cùng, hắn đành hỏi với giọng điệu dò xét, pha lẫn run rẩy:
“Vẻn vẹn giao thủ với ta… Ngươi đã lĩnh ngộ được chiêu thức kia ư?”
“Từ lúc ngươi thi triển chiêu đó lần đầu tiên, ta đã hiểu, chỉ bởi vì không có kiếm trên tay nên mới không dùng được”
Trường An cười nhạt mà nói, cuối cùng hắn đứng dậy bước đi, sau đó phất tay lên, để lại đối phương còn đang bị trọng thương, ánh mắt đầy kinh hãi nhìn hắn:
“Cáo từ!”
Mà bảng giao diện của Trường An, Hệ Thống cũng cập nhật thông tin.
[Tên: Hoàng Trường An
Cảnh giới: Phàm nhân, Nhất Phẩm Tụ Khí (Trong Thiên Bia Thí)
Chiêu Thức: Thiên Ngưu Quyền, Bán Nguyệt Trảm]
Trường An nhìn hệ thống mà mỉm cười, cuối cùng nhìn về phía một đoàn người ở xa xa, bình thản bước tới đó.
…
Quảng trường Thiên Bia, các vị trưởng lão của tông môn nhỏ cũng đã ghé qua, tất cả dường như còn đang thảo luận điều gì đó. Bạch Yến mở cái thứ mà Diệp Tuyên giao cho nàng ra, thuần thục đưa tay gõ vào màn hình, sau đó gọi đến số của Thiệu Tổ.
Người sau vừa bắt máy, nàng đã tức khắc nói:
“Lão tổ, có biến rồi!”
Giọng nói phát ra từ bên kia điện thoại, còn có vẻ rất lười biếng:
“Tiểu Yến… Ngươi cũng gần một trăm lẻ tám tuổi, không cần phải gấp gáp như vậy…”
“Vị cao nhân tên Nhược Trần vừa khích tướng tất cả mọi người, sau đó tham gia Thiên Bia Thí” Bạch Yến không để cho lão ta nói xong đã cắt lời, đầu dây bên kia tức khắc im lặng, cuối cùng chỉ để lại lời nói:
“Ta sẽ đến xem xét”
Đoạn, hắn cúp máy, sau đó Thiệu Tổ dở khóc dở cười đưa tay kéo tóc, ánh mắt lộ ra vẻ khó hiểu.
Vậy là huyền cơ của Thiên Bia bị Nhược đệ khám phá ra rồi? Nhưng hắn cũng không thể ngông cuồng đến như vậy cơ chứ? Tính cách của Nhược Trần trầm ổn, tỉnh táo, làm gì phải đắc tội nhiều người như vậy?
“Nên khả năng cao là người khác…”
Thiệu Tổ lẩm bẩm, gã chợt nhớ đến Trường An, một kẻ giống như mình.
Hai bên nhận ra đối phương có gì đó bất thường, nhưng vẫn có thể cười ha hả xưng huynh gọi đệ, lại làm mấy cái trò ngu si đần độn.
Ai biết được, bên dưới lớp mặt nạ đó lại là một tính cách ra sao?
…
Bên ngoài Thiên Bia, các vị trưởng lão cũng không nhịn được mà bắt chuyện với Bạch Yến:
“Theo các vị, người cuối cùng ra khỏi Thiên Bia Thí là ai?”
“Lần tham gia này đều có sự góp mặt của các vị thiên kiêu ngàn năm khó gặp, ta nghĩ rằng Phù Giang có cơ hội nhất! Nghe đồn rằng năm vừa rồi hắn vừa nhận được một bản truyền thừa thần binh từ trên Thượng Giới”
Một vị trưởng lão của Kiếm Linh Tông cười nhẹ mà nói, nhưng lại có người mang ý kiến khác:
“Ta cho rằng Thủy Tình cũng không thể xem thường, đừng quên sủng thú của nàng sở hữu huyết mạch của gà chín cựa, vào trong Thiên Bia Thí hoàn toàn có thể diễn ra hiện tượng Phản Tổ”
“Đoán cái đấy khó lắm, không bằng cá cược xem tông môn nào có đệ tử bị loại đầu tiên?”
“Được, được, trước hết nên loại bỏ đệ tử của Sơn Thủy Tông ra, bọn hắn hòa hợp với thiên nhiên, lại tu luyện võ đạo, ngự thú làm chú, sức chiến đấu…”
Một vị trưởng lão còn đang tỏ ra trí thức mà phát biểu, nhưng hắn còn chưa kịp nói xong, đã thấy trước cửa Thiên Bia chợt phát ra ánh sáng lấp lánh!
“Ồ? Đã có người ra rồi?”
Mọi người ngạc nhiên hô to, bởi vì số người tham gia lần này chỉ có ba trăm hơn, mà địa điểm trong Thiên Bia Thí lại có đến năm nơi, mỗi vị trí đều lớn vô ngần, ai lại bị đào thải nhanh đến như vậy?
Chỉ trong thời gian ngắn như vậy đã bị loại ra, làm mất mặt tông môn chắc chắn sẽ bị phạt nặng.
Từ trong Thiên Bia Thí, một thân ảnh mang đồng phục của Sơn Thủy Tông bay ra, hắn cực kỳ suy yếu mà thở dốc từng hơi nặng nề, mà khi thấy người này, tức khắc toàn trường chấn động vô cùng.
“Cái gì? Sơn Thủy Tông đệ tử bị đào thải đầu tiên ư!?”
Vị trưởng lão vừa mới tỏ ra trí thức tức khắc bị vả mặt, hắn hoang mang lẩm bẩm, mà người bên cạnh cũng ngạc nhiên không kém:
“Vô lí, chẳng lẽ hắn không thể chạy trốn sao?”
Sơn Hùng chỉ vừa mới bị đào thải, nhưng hắn vô cùng bình tĩnh bước về phía ông lão đang ngồi trên lưng voi, chỉ thấy ông ta chợt hỏi:
“Xảy ra biến cố gì rồi?”
“Bởi vì tài nghệ của ta không bằng người khác, bại dưới tay của Nhược Trần”
Sơn Hùng gật đầu, hắn bình thản nói, vẻ mặt thản nhiên không có gì tiếc nuối. Ông lão trầm ngâm một hồi, cuối cùng khẽ gật đầu:
“Tốt, lần này chỉ để ngươi trưởng thành hơn mà thôi, thời gian phát triển còn dài, quan trọng là đừng bỏ cuộc”
“Vâng, thông qua trận chiến với Nhược Trần, ta đã lĩnh ngộ một chút về Quyền pháp của mình, xin phép được cáo lui để tham ngộ nó”
Sơn Hùng gật đầu, hắn nghiêm nghị đáp lại rồi đi về vị trí của mình, lại tiếp tục xếp bằng tu luyện.
Một vị trưởng lão quan sát cảnh tượng này, bất chợt bật cười và cảm thán:
“Thắng không kiêu, bại chẳng nản, quả nhiên tác phong của Sơn Thủy Tông vẫn không thay đổi.”
“Chỉ có điều cái tên Nhược Trần đó có thể đánh bại đệ tử Sơn Thủy Tông, xem ra vẫn có bản lĩnh đấy chứ!” Một vị khác gật đầu bổ sung.
Chỉ có Bạch Yến đưa tay che mặt, thở dài và rủa thầm:
“Bản lĩnh… một vị đại năng giả vờ làm phàm nhân đi ức hiếp bọn nhỏ, bản lĩnh nơi nào cơ…”
Đăng bởi | bohamcucai |
Thời gian | |
Lượt thích | 4 |
Lượt đọc | 43 |