Vũ Phong
Đúng như nó dự liệu những ngày sau đó nó không mơ nữa, thậm chí là không thể ngủ được. Vì giấc ngủ bị ảnh hưởng nên cả ngày nó cứ vật vờ như xác chết. Quần thâm dưới mắt ngày một đậm, thậm chí nó đã phải uống thuốc ngủ. Có một vài bạn nữ đến bắt chuyện hỏi thăm nó nhưng nó đều nói không sao, hay nói cách khác nó vốn không muốn nói chuyện với họ, thậm chí với bất kì đứa con gái nào. Nó biết lũ con gái cũng vì là bạn cùng lớp nên mới hỏi thăm nó chứ không hề có ý sâu xa gì nhưng nó thì không như vậy, nó nghĩ về những chuyện đã xảy ra với nó, bị bạo lực gia đình, bạo lực học đường, bạo lực ngôn ngữ, mà tất cả những điều xảy ra với nó dều do giới nữ làm. Nó thấy căm hận mà sâu xa hơn là nó thấy sợ hãi, nó không dám thân thiết với bất cứ đứa con gái nào nữa. Thành ra đã vào học gần một tháng rồi mà nó chẳng thân thiết được với ai. Ngay cả bạn cùng bàn với nó, cũng là lớp trưởng hiện tại cũng chẳng nói quá mười câu một ngày. Nó lê lết từ trường về, nó không muốn về nhà, hoặc là không cần về căn nhà đó nữa, nó biết mọi chuyện vốn không đáng sợ như nó nghĩ, mẹ nó cũng sẽ không đánh mắng nó nữa, cũng không chửi rủa hay nói nó chết đi nữa. Nhưng mọi chuyện như thế lại làm nó cảm thấy sợ hãi. Nó sợ phải nhìn thấy ánh mắt của mẹ nó, ánh mắt nhìn nó tràn đầy thất vọng, có lẽ trong thân tâm bà đã định rằng cả đời này của nó coi như là bỏ, tự chăm sóc được cho bản thân mình là may mắn lắm rồi. Nó càng không muốn nhìn thấy ánh mắt buồn bã của bố, lại nhìn thấy ánh mắt vô tội của lũ trẻ trong nhà, chúng nó không có tội, chúng nó không nên phải chịu những tổn thương như nó từng trải, chúng nó càng không nên trở thành một nó thứ hai, cũng không nên trở thành một mẹ thứ hai. Có những lúc nó muốn nói với mẹ những điều ấy, nhưng nó không thể, những câu từ ấy như những cái xương lớn mắc kẹt giữa cổ nó, không thể nhuốt xuống, cũng không thể nhổ ra, chúng cứ âm ỉ đâm vào vòm họng nó làm cho nó cảm thấy thật đau đớn.Nó lên phòng rồi chốt cửa.Nó lại “tự giải thoát”. Gần đây tần xuất nó “tự giải thoát” càng nhiều.Bản thân Phượng biết như thế là không tốt nhưng nó không thể làm gì khác, nó dường như sụp đổ hoàn toàn. Nhìn những vết máu loang lổ trên tay nó mới nhận ra mình còn sống, nhưng nó thực sự đang sống sao hay nó chỉ đang tồn tại, “ sống” nốt phần đời còn lại như một cái máy dập khuôn, nó tự nghĩ mình như một cái máy photo bị lỗi, thật khác người. Có lẽ vì mất máu nhiều nên nói bắt đầu thấy hoa mắt, nó muốn ngủ một giấc và không bao giờ tỉnh lại nữa. Nó không biết con người khi chết sẽ đi về đâu , nó cũng không biết thế giới bên kia là thế nào, liệu người như nó có được lên thiên đường hay sẽ bị đày xuống địa ngục. Nó sợ chết, nhưng so với cái chết nó nghĩ nó sợ “ sống” hơn., Nó thiếp đi, đã rất lâu, thực sự rất lâu rồi nó mới được ngủ. Nó hi vọng mình sẽ gặp được cậu nhóc năm nào đang hạnh phúc cùng nàng tiểu thư nhỏ nhưng lần này thì không, trước mắt nó chỉ có một màu trắng xóa, liệu nó đã chết sao, nó được lên thiên đường sao. Nó thấy xa xa một bóng cây quen thuộc , là gốc phượng xum xuê mà nó thấy một tháng trước. Dưới gốc cây có một chiếc ghế nhỏ, chiếc ghế được thiết kế theo kiểu cổ điển, có lưng dựa. Phượng đi đến gần chiếc ghế, nó chạm nhẹ và chiếc ghế. Chiếc ghế làm bằng gỗ lim rất sạch sẽ, phần sơn trên tay ghế và thân ghế đã bị bạc màu. Có lẽ chiếc ghế đã đứng ở đây rất lâu rồi. Có phải nó là tri kỉ của gốc phượng, hoặc có lẽ nó đã đứng cùng một người nào đó chờ đợi, chờ rất lâu rồi. Có lẽ sau bao nhiêu năm nó cũng giống như ai đó mãi mãi ở đây để chờ một người. Phượng ngồi lên chiếc ghế, cảm giác thật thân thuộc giống như chiếc ghế này chính là vật hằng ngày vẫn đi theo mình, cùng mình trải qua những năm tháng gian khổ. Phượng ngày càng không hiểu nổi chính mình, có phải nó càng ngày càng bệnh nặng hơn không. Nó miên man suy nghĩ. Một chiếc bóng từ xa lại gần, Phượng nhìn chiếc bóng, là một chàng trai manh khảnh, mặc y phục màu trắng, mái tóc bạc ánh lên chút vàng kim, ban đầu Phượng còn tưởng mái tóc đó là do nhuộm thành. Chàng trai này chính là chàng trai mà nó gặp hồi tháng trước. So với trước đây chàng trai có vẻ đã hồng hào hơn. Phượng cũng đã nhìn rõ khuôn mặt của chàng trai, chính là cậu nhóc mà nó hay mơ thấy. Bây giờ nhìn kĩ lại thì nó ngày càng phải công nhận rằng cậu thật đẹp, không phải là xinh đẹp giống con gái mà khuôn mặt cậu có sự ôn nhu hiền dịu nhưng cũng có phần cứng rắn, mạnh mẽ. Đôi mắt cậu ấy trầm lặng sâu thẳm, Phượng dường như cảm giác được mình hoàn toàn có thể chìm đắm trong ánh mắt ấy. Chàng trai khẽ cất giọng nói, vẫn là giọng nói trầm ấm ấy nhưng dường như nó có thêm mị lực cuốn chặt lấy tim nó, khóa lại từng hơi thở của Phượng. Cậu nói:
- Chúng ta lại gặp lại nhau rồi, Phượng.
Phượng nhìn cậu với vẻ mặt kinh hoàng khó hiểu. Tại sao cậu lại biết tên nó, tại sao lại nói chuyện với nó như thể rằng hai người vốn đã quen biết, rằng chuyện hai người gặp nhau như đã định được sẵn, giống như lời hứa lúc chia li một người ra đi còn một người sẵn lòng chờ đợi. Nó chậm chạp hỏi cậu:
- Cậu.... là ai?
Một câu hỏi ngu ngốc đến nỗi nó cũng phải cười nhạo chính bản thân mình, nó biết đây chỉ là một giấc mơ, là những gì nó tưởng tượng ra, một viễn cảnh khác xa với đời thực, có lẽ ngay cả bản thân cậu cũng có thể không biết mình là ai, tại sao mình có mặt ở đây và mình đang chờ đợi điều gì. Nhưng ngoài sự tưởng tượng của Phượng, cậu lại trả lời nó như một việc hiển nhiên:
- Tôi tên là Vũ phong. Tôi hơn cậu 1 tuổi. Mà có lẽ không chỉ là một tuổi.
Phượng nhìn thấy cậu nở một nụ cười, nhưng không phải nụ cười vui sướng giống như lần đầu tiên hai người gặp nhau, nó giống như một nụ cười chua chắt, một nụ cười bất lực. Bỗng nhiên trái tim nó thắt lại. Nó không muốn thấy nụ cười đó của cậu, nó không muốn thấy cậu buồn. Nó dường như đã đánh mất chính bản thân mình rồi.Nó như bị thôi miên mà nói:
- Cậu đừng cười như vậy nữa!
Dường như hiểu được ý nghĩa trong câu nói của nó cậu không cười nữa, cậu nói:
- Chỉ có hai ta trong cùng một thế giới!
Nó khó hiểu, thì đúng là giấc mơ này chỉ có hai ngườ bọn họ nhưng chẳng lẽ cậu cũng biết đây chỉ là giấc mơ sao. Cậu ấy thực sự chỉ là do mình tưởng tượng ra hay cậu ấy chính là một thực thể có tư duy và lí trí. Nó hỏi lại cậu:
- Ý cậu là gì?
Lần này Vũ Phong không trả lời lại nó nữa, cậu chỉ nhẹ nhàng nói với nó:
- Cậu nên tỉnh rồi Phượng, không thì họ sẽ lo mất.
Phượng chưa kịp hiểu chuyện gì xảy xa thì có một bàn tay vô hình nào đó đẩy nó ra xa, nó nhìn thấy bóng hình cậu vẫn đứng dưới gốc phượng nhìn nó, nó muốn đưa tay kéo lấy cậu, muốn hỏi dốt cuộc cậu là ai nhưng nó không thể. Dường như có một thế lực nào đó ghì chặt người nó lại, nó không thể cử động được nữa, khung cảnh rực rỡ vừa rồi đã hoàn toàn biến mất, giờ đây chỉ có một bóng đêm bao chùm lấy nó, nó cảm thấy sợ hãi, nó muốn kêu cứu nhưng không có một tiếng động nào phát ra từ miệng nó cả, màn đêm bao chùm lấy nó, nhấn chìm nó đang vùng vẫy trong tuyêt vọng. Nó quỳ rạp xuống. Trong đầu nó không ngừng gọi tên Vũ Phong. Nó nghe thấy tiếng bíp bíp, rồi tiếng nói inh ỏng, đầu nó đau như búa bổ. Phượng mở đôi mắt nặng chịch của mình ra, nó đảo mắt nhìn xung quanh, bên cạnh nó là một chị y tá, khi thấy nó mở mắt liền đi thông báo với bác sĩ và người nhà nó. Nó có thể nghe thấy tiếng chân gấp gáp của mọi người. Bác sĩ chạy đến liền kiểm tra một lượt rồi thảng thốt kêu lên:
- Tại sao mất nhiều máu như thế mà đã tỉnh rồi, lại còn rất ổn nữa.
Phượng theo lời bác sĩ nhìn xuống cổ tay mình. Cổ tay được băng bó kín mít, nó hoàn toàn có thể cảm nhận được cơn đau rát nơi cổ tay truyền đến. Tại sao lúc ấy nó lại có thể làm như vậy, tại sao lúc ấy nó lại không hề cảm thấy đau. Phượng lại nghĩ, nếu theo lời bác sĩ noí thì đáng lẽ nó phải chết rồi, hoặc ít ra thì nó cũng chưa thể tỉnh lại ngay. Bác sĩ nhìn ní giải thích là do nó nhóm máu AB- thuộc nhóm máu hiếm nên bệnh viện chưa có máu để truyền. Còn bố mẹ nó thì lại không phải nhóm AB- nên không thể truyền máu được.Nó nhìn bác sĩ rồi lại nhìn bố mẹ mình, Ánh mắt lo lắng của họ khiến nó cảm thấy ân hận. Có lẽ đúng như Vũ Phong nói nếu nó không trở về mọi người chắc chắn sẽ rất lo lắng. Nó lại nghĩ đến Vũ Phong, có lẽ chính cậu đã cứu nó, có lẽ cậu muốn nó sống tiếp.Nhưng tại sao cậu lại làm vậy và làm như thế nào. Nó không thể trả lời những câu hỏi vừa rồi, và nó cũng không thể hỏi cậu được, ngay bây giờ nó còn chưa chắc có thể gặp lại cậu lần nữa. Liệu nó có còn có thể gặp lại cậu nữa không.
Đăng bởi | frankie12345 |
Thời gian |