Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ác Mộng

Tiểu thuyết gốc · 1813 chữ

Những ngày tháng sau đó, nó nhanh nhẹn hơn hẳn. Bố mẹ Phượng thấy vậy thì cũng vui lắm. Mặc dù hiện tại nó vẫn phải uống thuốc nhưng việc nó phấn chấn hơn là việc mà ai cũng nhận ra.Ngay cả bạn cùng lớp của nó cũng nhận ra nó có điều khác lạ.Mấy bạn nữ xúm lại hỏi tuần vừa rồi nó nghỉ làm gì. Phượng giơ chiêcs tay vẫn còn băng bó kín mít của mình ra rồi nói là bị tai nạn. Mặc dù Phượng biết lũ con gái là quan tâm nó nhưng nó vẫn không thể phá bỏ hoàn toàn cảnh giác được nên đành phải giả vờ cười cho qua. Ngay cả hôm nay, lớp trưởng cũng quay sang hỏi nó là có chuyện gì vui à. Nó nhìn lớp trưởng một lúc, do dự gật đầu. Nó đã nghĩ cách để đối phó với câu hỏi tiếp theo của cậu nhưng cậu chỉ nhìn nó một lúc rồi nói:

- Cậu vui là tốt rồi!

Nói xong cậu ta quay đi để cho Phượng ngồi ngẩn ngơ vì chưa tiêu hóa được câu nói vừa rồi. Một lúc sau nó mới lí nhí nói cảm ơn lớp trưởng nhưng không biết là cậu ta không nghe thấy hay giả vờ không nghe thấy nữa, nó cũng không nói gì nữa mở sách ra ôn bài. Mặc dù nó khá thông minh nhưng nghỉ một tuần dù có chăm chỉ đọc sách thế nào vẫn sẽ không theo kịp các bạn trên lớp, thêm với việc từ khi bị bệnh rồi uống thuốc an thần nhiều nên nó trí nhớ của nó giảm đi rất nhiều,khả năng tập trung cũng kém. Thành ra một tiết toán vừa rồi thầy giảng mà nó không hiểu một chữ gì. Giờ ra chơi nó loay hoay lật lại sách xem lại cách giải của thầy nhưng càng xem nó càng không hiểu. Tiết sau là tiết thể dục nó lấy cớ là tay bị đau ngồi lại trong lớp ôn bài. Lúc nó đang loay hoay ôn bài thì xuất hiện trước mặt nó là một chai nước ngọt vị đào. Vỏ chai vẫn còn đọng lại giọt nước bên ngoài, trông có vẻ vẫn còn lạnh.Nó ngẩng đầu lên nhìn chủ nhân của chai nước. Hóa ra là lớp trưởng Thành Nam, người mà trong lần đầu tiên gặp mặt đã được nó gắn cho cái mác “ người khó tính”. Tuy nhiên theo như phản ứng của cậu ta hôm nay khi hỏi thăm Phượng thì nó cũng tạm thời bỏ cái nhãn hiệu “ khó tính” của cậu đi.Nó quay sang hỏi cậu lúc này đang đẩy ghế ra chuẩn bị ngồi xuống:

- Cậu không xuống sân tập à?

Thành Nam không trả lời câu hỏi của nó. Cậu đưa chai nước ngọt cho nó hất cằm mang hàm ý kêu nó uống. Phượng khó hiểu nhìn cậu ta:

- Cậu cho tôi à!

- Tôi không uống nước ngọt.

Câu trả lời của cậu ta vừa bao hàm nghĩa trả lời vừa bao hàm nghĩa giải thích. Phượng còn chưa kịp hỏi tại sao thì Nam đã quay sang cầm vở nó rồi hỏi:

- Không hiểu chỗ nào?

Phượng ngớ ra, hình như cậu muốn giảng bài cho nó. Thấy nó hơi đơ ra thì cậu ta bắt đầu thiếu kiên nhẫn, Phượng thấy lông mày cậu ta bắt đầu nhíu vào thì ngay lập tức nói cho cậu ta chỗ mình không hiểu. Thật ra nó không hiểu rất nhiều chỗ nhưng sợ nói ra cậu lại chê nó ngốc nên nó chỉ dám chỉ một vài chỗ khó. Nam theo hướng tay chỉ của Phượng rồi từ từ giảng bài cho nó. Cậu giẩng rất từ từ, giọng cậu trầm ấm nhưng không mang cảm giác buồn ngủ mà lại có sức lôi cuốn đến kì lạ. Giảng được một lúc thì cậu lại hỏi nó có hiểu không, thấy nó gật đầu cậu lại tiếp tục giảng tiếp cho nó. Ngoài những chỗ nó chỉ ra thì cậu còn giảng thêm một vài chỗ mở rộng nữa. Nghe Nam giảng nó phải công nhận rằng cậu ta thực sự rất giỏi, có những đề bài cậu ta còn có cách làm nhanh hơn mà ngắn gọn hơn của thaày giáo. Sau khi nghe cậu ta giảng một lượt thì Phượng gần như lấp được gần hết lỗ hổng kiến thức của mình. Nó chuyên tâm làm lại những bài vừa rồi không hiểu mà không nhận ra có một ánh mắt vẫn luôn nhìn mình. Ngày hôm nay nó khá ổn, nên khi đi về qua quán trà sữa nó tiện mua hai cốc trà sữa. Khi Phượng về đến nhà thì hai đứa em của Phượng đã về. Nó đưa hai cốc trà sữa cho tụi nhỏ. Thấy chị gái mua trà sữa cho mình chúng nó rối rít cảm ơn chị rồi cười híp mắt xem trà sữa của ai ngon hơn. Chúng nó thử đi thử lại rồi cuối cùng vẫn chốt của mình là uống ngon nhất. Phượng nhìn chúng nó mà thấy buồn cười. Sau khi tắm rửa xong nó ngồi vào bàn ăn cơm. Gần đây cơ thể nó bắt đầu thích ứng được với thuốc, sau vụ tuần trước thì dường như bác sĩ đã kê cho nó đơn thuốc nặng hơn, lượng thuốc ngủ cũng nhiều hơn. Mặc dù vậy nhưng sức ăn của nó khá tốt. Sau khi ăn xong nó ngồi vào bàn làm nốt phần bài tập ban chiều chưa làm xong. Nhưng hôm nay nó cảm giác có gì đó rất lạ. Cơ thể nó đôi lúc cứ run lên, mí mắt nó cứ một lúc thì giật, một lúc thì giật. Ban đầu nó chỉ nghĩ là phản ứng của thuốc làm căng cơ và run rẩy tay chân thôi nhưng đếm xuống khi nó chìm vào giấc ngủ, nó mới biết rằng đó là một cơn ác mộng kinh hoàng mà nếu có thể biết trước thì dù có thức trắng cả đêm nó cũng không dám ngủ. Trong giấc mơ của nó xuất hiện rất nhiều cảnh tượng không khớp nhau, cứ như một bộ phim kinh dị cứ tua đến những cảnh kinh hoàng nhất mà bỏ qua những tình tiết để cho khán giả suy đoán. Phượng không dám nhìn thẳng vào cảnh tượng đó, Vũ Phong , Vũ Phong của nó đang phải chịu đau khổ. Trước mắt nó, Vũ Phong đang bị người ta truy sát, cậu đang chạy trốn một đám binh lính, một tay cậu cầm kiếm, một tay cậu nắm lấy một bàn tay khác. Phượng nhận ra bàn tay ấy là của vị tiểu thư mà Vũ Phong đem lòng thương mến. Nó đuổi theo bọn họ, Phượng cất tiếng gọi Vũ Phong thật to nhưng dường như cậu không nghe thấy tiếng nó gọi. Cậu dẫn người con gái ấy chạy vào rừng sâu, đám binh lính thấy vậy cũng đuổi theo, trên tay chúng cầm kiếm rồi giáo mác, dường mục đích của chúng không phải là bắt người mà là giết người. Phượng lo lắng đuổi theo bọn họ, không biết có phải là đang trong mơ hay không nhưng nó chạy dường như không hề biết mệt, chỉ một lúc sau, người con gái dường như đã kiệt sức, lúc này trước mặc họ là một thác nước sâu không thấy đáy, phía sau bọn họ bọn binh lính đã đuổi đến nơi. Lúc này người con gái bên cạnh Vũ Phong bật khóc nói:

- Vũ Phong! Nếu có kiếp sau, chàng nhất định phải đi tìm ta, nhất định phải đợi ta biết chưa.

Vũ Phong lúc này đang quan sát tình hình vừa mới kịp quay ra thì người con gái bên cạnh cậu đã nhảy xuống thác nước kia. Vũ Phong không suy nghĩ gì mà nhảy xuống theo cô gái. Phượng hoảng sợ chạy ra thác nước nhìn bọn họ nhưng nó chỉ nhìn thấy bọt nước bắn tung tóe, dường như nước đã giấu bọn đi mất, mang họ đi khỏi thế gian này và dường như dòng thác ấy cũng mang Vũ Phong rời xa khỏi cuộc sống của nó. Nó điên cuồng gào khóc gọi tên Vũ Phong. Lần đầu tiên nó biết mùi vị của đau khổ, tim nó quặn thắt lại, nước mắt nó chày đầm đìa, nhưng nó chỉ thẫn thờ quỳ trước thượng nguồn của dòng thác, nó không chấp nhận nổi sự thật này, nó muốn hận cô gái đó, tại sao cô ta lại nhảy xuống, tại sao còn kéo theo Vũ Phong của nó nhảy theo, cả cuộc đời của nó dường như chỉ có một mình Vũ Phong mà thôi, nó căm hận cô gái đó nhưng vừa nghĩ đến cô gái đó nó lại không thể nào mà căm hận được, cô gái ấy đâu có làm gì sai. Nó cứ đờ đẫn quỳ ở đó,nó cảm thấy có ai đó đang lay lấy mình, nó lấy lại ý thức, lúc này nó cũng trở lại hiện tại. Trước mặt nó là khuôn mặt bố Phượng hiện lên đầy lo lắng. Có lẽ do không thấy Phượng dậy ăn sáng nên ông đã lên phòng gọi. Nhưng ngay sau đó ông thấy Phượng vẫn nằm ngủ,cả cơ thể cứng đờ, nước mắt giàn dụa, ông lay nó dậy, gọi nó với giọng nói đầy lo lắng. Phượng nhìn bố mình rồi lại nhớ lại giấc mơ, nó thầm an ủi bản thân là tất cả chỉ là một giấc mơ mà thôi, qua hôm nay, mọi chuyện sẽ trở về như trước, nó vẫn sẽ gặp lại Vũ phong của nó, nó vẫn se trò chuyện với cậu, nói với cậu những chuyện trên trời dướu biển, sẽ tâm sự hết với cậu và những lúc như thế thì cậu sẽ ôm nó vào lòng, trao cho no những hơi ấm mà nó ao ước. Mặc dù đã tự nhủ với bản than là mọi chuyện sẽ ổn thôi nhưng thật ra nó biết nó thật sự không ổn, cả ngày ngồi trong lớp mà tam trí nó chỉ nghĩ đến giấc mơ hôm qua, bây giờ trong lòng nó chỉ hiện lên những nỗi bất an. Ngay bây giờ nó chỉ muốn gặp Vũ Phong thôi, nhưng nó lại tự hỏi, nếu gặp được rồi thì nó sẽ hỏi gì, sẽ hỏi là vì sao cậu đến gặp nó? Hay sẽ hỏi tại sao lại làm như vây? Trong đầu nó hiện lên một đống câu hỏi. Nó nhìn ra bên ngoài cửa sổ, ánh mặt trời vẫn chiếu rực rỡ nhưng trong lòng nó lại lạnh lẽo đến vô tình.

Bạn đang đọc Chờ người sáng tác bởi frankie12345
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi frankie12345
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.