Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thành Chủ Cũng Thiếu Nợ 2

Phiên bản Dịch · 622 chữ

Nhưng mà, thiếu gia mới chỉ vừa tròn 18 tuổi! 18 tuổi mà đã Trúc Cơ?

Một tiếng hít thở mạnh vang lên trong đầu nàng.

Nghĩ đến Vương Tiêu, thiên tài từng được Tần gia ca ngợi, đã đạt tới Trúc Cơ năm 26 tuổi. Khi đó, lão gia chủ không tiếc lời khen ngợi rằng Vương Tiêu chỉ cần không gặp bất trắc, ít nhất cũng có thể đạt tới Nguyên Anh, thậm chí còn có khả năng lao tới Hóa Thần cảnh.

Nhưng bây giờ, thiếu gia lại vượt xa Vương Tiêu!

18 tuổi Trúc Cơ, tương lai thành tựu sẽ đáng sợ đến mức nào?

Hạ Thi Vũ càng nghĩ càng cảm thấy kinh hãi, ánh mắt nhìn Tần Phong lại thêm vài phần kính sợ xen lẫn ngưỡng mộ.

Về phần Tần Phong, hắn không hề biết phía sau Hạ Thi Vũ đang suy nghĩ gì.

Hắn chỉ thản nhiên liếc nhìn bàn tay mình, trong lòng không khỏi hơi thất vọng.

Không tu luyện công pháp vẫn còn quá hạn chế. Chỉ dựa vào linh lực mà muốn trực tiếp giết kẻ này thì thật là bất tiện.

Nếu có người ngoài nghe thấy suy nghĩ này của hắn, e rằng sẽ há hốc miệng vì kinh ngạc.

Không sử dụng công pháp, chỉ bằng linh lực mà đã hạ được một Luyện Khí hậu kỳ, điều này vốn đã không thể tưởng tượng nổi!

Chỉ dựa vào linh lực để gây sát thương, cách duy nhất là dùng linh khí bàng bạc ép đối phương đến mức không thể chịu nổi.

Đổi lại người khác, đừng nói là Trúc Cơ, ngay cả tu sĩ cao hơn vài bậc cũng khó lòng làm được điều này.

Nhưng với Tần Phong, điều đó lại trở nên nhẹ nhàng như uống một chén trà.

Liền tính là nhường cho Kim Đan cảnh giới tu sĩ, chỉ dựa vào linh lực cũng không thể trong chốc lát khiến một tu sĩ Luyện Khí hậu kỳ nổ tan xác mà chết.

Tựa hồ nhận ra ánh mắt bất mãn của Tần Phong, Liễu Tam Quyền run rẩy, nói:

“Đừng… Đừng giết tôi!”

Tần Phong nhìn thấy vẻ mặt cầu xin đầy đau khổ của hắn, trong lòng bỗng nhiên lóe lên một ý nghĩ.

“Ngươi muốn sống?”

“Muốn! Tôi muốn sống!” Liễu Tam Quyền vội vàng gật đầu.

Tần Phong nghe xong, nở một nụ cười từ bi, lấy từ trong tay áo ra một xấp biên lai mượn đồ.

“Vậy ngươi ký vào biên lai mượn đồ này đi.”

Biên lai mượn đồ? Liễu Tam Quyền ngẩng đầu, ánh mắt đầy hoang mang, nhìn thoáng qua những tờ giấy trên tay Tần Phong.

Tê ——

“Năm… 5000 hạ phẩm linh thạch?” Liễu Tam Quyền nghẹn lời, mặt mày xám xịt, nói tiếp, “Bán tôi cũng không đủ 5000 linh thạch ấy chứ!”

“Không có Thiên Đạo ước thúc biên lai mượn đồ, thế lực lớn đương nhiên có thể không cần tuân theo, bởi vì Tần gia không phải vì mấy viên hạ phẩm linh thạch mà đi gây thù chuốc oán!” Tần Phong thản nhiên giải thích, nhưng ánh mắt vẫn sắc lạnh.

Liễu Tam Quyền nhìn xuống, không có thế lực bảo vệ phía sau, trừ Tần Tiêu ra hắn không còn chỗ dựa nào. Nếu ký vào biên lai này, có lẽ ngay cả Tần Tiêu cũng không thể giúp hắn.

“Ký.”

Tần Phong nhìn hắn không chút thương hại, giọng điệu kiên quyết.

“Hoặc là chết.”

“Ngươi chọn đi.”

Liễu Tam Quyền cảm thấy mọi sức lực dường như đã bị rút cạn, trầm mặc một hồi lâu, cuối cùng gật đầu.

“Được… Tôi ký…”

Bạn đang đọc Cho Vay Tiền Liền Có Thể Mạnh Lên (Bản Dịch) của Kháp Nhất Khẩu Đại Nịnh Mông
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi MongVanThuong
Phiên bản Dịch
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.