Nghe anh ta nói vậy thì tôi cũng chỉ biết lặng lẽ gật đầu . Dù sao bây giờ thì tôi cũng biết được ngọn ngành cái chết của mẹ tôi , hơn nữa , tôi cũng đã được gặp mẹ .... dù chỉ một lần . Đối với tôi , chuyện quan trọng nhất bây giờ là phải trở lại để chăm sóc cho cha củ tôi và trông chờ vào một tương lai tươi sáng và tốt đẹp ở nơi trần thế . Nhưng từ đầu đến cuối , tôi vẫn luôn thắc mắc về người đàn ông này . Anh ta là ai ? Anh ta giúp đỡ tôi là có mục đích gì ? Đang nghĩ , tôi bỗng giật bắn mình vì bắt gặp ánh mắt sắc bén của anh ta đang đặt lên trên người tôi .
- Cô thật sự muốn biết về con người của ta như vậy sao ? Thế thì ta sẽ nói cho cô biết , ta tên Vương Vân Minh , là Quỷ Vương đời thứ mười . Còn việc ta giúp cô thì đúng là có mục đích thật nhưng mục đích đó là gì thì sau này từ từ rồi cô sẽ biết . Còn bây giờ , cô ôm chặt lấy ta đi , ta sẽ đưa cô về .
Nói rồi anh ta xiết chặt lấy eo tôi , đi theo đường cũ trở về . Nhưng tôi mất tích mất mấy ngày nay , hẳn là hàng xóm và mọi người đã đổ xô đi tìm , giờ tự dưng tôi đi về thì chắc chắn sẽ không ngăn được kẻ nói ra , người nói vào được bởi ai biết được người dân ở chỗ đó cổ hủ đến mức như thế nào ?
- Cô đang lo về lời nói của những người hàng xóm xung quanh sao ?
- Tôi là một chuyện nhưng còn ba tôi , ông ấy có chắc sẽ không nghĩ ngợi ?
- Chuyện đó thì cô không cần phải lo , lần trước cổng Âm Giới mở ra , ta đã phong ấn thời gian vào rồi nên cô đừng lo gì cả .
Lần này trở về có lẽ nhanh hơn lúc đi , chẳng mấy chốc đã về đến Dương Giới . Vẫn khung cảnh ấy , vẫn thời gian ấy tôi lại trở về cuối nghĩa địa , nhưng nghĩa địa bây giờ không còn lạnh lẽo , âm u như trước mà vô cùng nhộn nhịp . Tôi vô cùng kinh ngạc , quay sang nhìn Vân Minh .
- Chuyện này .....?
- Cô không cần bất ngờ , cái này là điều bình thường thôi mà . Nếu như một người chưa bị gạch tên ra khỏi sổ Sinh Tử mà linh hồn của người đó đã vô tình đi xuống Âm Giới thì lúc quay về , người đấy chắc chắn sẽ khai mở được con mắt Âm Dương mà không cần tu luyện . Cô cũng không ngoại lệ nên bây giờ cô có thể nhìn thấy bọn họ như vậy đó . Với lại cô còn là Đích Nữ của Sở tộc nên nếu cô không xuống đây thì trong vòng 1 năm nữa , cô cũng sẽ có được đôi mắt Âm Dương thôi ! Đây cũng chỉ là cô mở sớm được một năm . Còn gì không hiểu thì hãy về hỏi Sở Minh Thiên đi .
- Ba tôi sao ?
- Ừ ! Còn bây giờ , cô đi về đi , tối mai ta sẽ nhờ người đến dạy cô tất cả những gì mà cô cần phải biết .
Thế rồi tôi lại lững thững trở về với những ánh mắt dòm ngó của các cô hồn dã quỷ ở trên đường . Lại một ngày nữa trôi qua , tôi vô tình quên lời của Vương Văn Minh , cứ vậy mà đi ngủ . Khi tiếng chuông điểm đúng 12 giờ đêm lại vang lên đến rùng rợn , tôi mơ màng nhìn xuống phía cuối giường thì thấy ba tôi đang đứng đó , kèm theo là 2 người đàn ông , một đen , một trắng , nếu tôi nhớ không lầm thì là Hắc , Bạch Vô Thường .
- Dậy đi con gái ! Con còn phải học nữa cơ mà !
Tôi còn mơ màng , ngồi bật dậy , kéo lấy ba tôi đến ngồi cạnh tôi rồi hỏi .
- Ai là người dạy con học vậy ?
Cả Hắc , Bạch Vô Thường nhìn tôi rồi lại nhìn nhau lắc đầu , có vẻ như ngán ngẩm tôi lắm rồi , còn riêng ba tôi thì cười nhẹ , quay sang mắng tôi .
- Cái con nha đầu ngốc này ! Hai vị kia chỉ qua đây thông báo với ta về ý định của Diêm Vương thôi nên ta sẽ là người dạy con .
Nói rồi , ba tôi lôi tôi xuống phòng thờ của mẹ , để tôi đứng đấy rồi một mình đi ra đằng sau ban thờ . Chẳng bao lâu thì mở ra một mật thất nhỏ ngay dưới chính giữa phòng , tôi vô cùng bất ngờ . Sống ở đây hơn 20 năm mà giờ đây tôi mới biết trong nhà tôi có mật thất . Đang đứng ngây người ra đấy thì bàn tay của ba tôi túm lấy tôi , kéo xuống mật thất , còn hai người kia cũng biến mất vào trong hư không .
Đăng bởi | eyavdv |
Thời gian | |
Cập nhật | |
Lượt đọc | 15 |