Chương 3 :
Chu Tuyết đầu óc trống rỗng chạy ra khỏi công ty, nhìn thấy phía trước đậu một xe taxi cô nhanh chóng chui vào.
" Làm ơn, chạy nhanh một chút "
" Cô muốn đi đâu? "
" Tôi.. Tôi chưa biết, bác cứ chạy đi, một lát tôi sẽ nói "
" Được "
Chiếc xe nhanh chóng đi xa, ở phía sau, Cố Minh Thành đã không thấy cô đâu. Tim hắn thật lạnh.
Hắn run run bàn tay ấn tìm số điện thoại của cô, tìm hoài vẫn không thấy hắn cáu có nổi xúc động muốn đập vỡ chiếc điện thoại này. " Vì sao lại không có số của cô? "
Anh chợt ngẩn ra. Phải rồi, anh chưa từng lưu số điện thoại của tiểu Tuyết. Mọi thường anh toàn gọi điện về điện thoại nhà, bởi vì tiểu Tuyết cũng rất ít đi ra ngoài, nên chỉ cần anh gọi về nhà là sẽ có người bắt máy.
Anh nên làm gì đây? Rối loạn một hồi tâm tình anh cũng ổn định lại, anh lái xe ngay về nhà.
Con đường về nhà sao thật xa, Cố Minh Thành nghĩ.
Vừa tới nơi, anh mở cửa xông vào ngay.
" Vợ?"
" Vợ, cho anh xin đấy, em có ở đây thì trả lời có được không? "
Đáp lại Cố Minh Thành chỉ là một khoảng tĩnh lặng, Hắn không biết rốt cục bản thân yêu ai nữa, đối với tiểu Tuyết, hắn có cảm giác ỷ lại, nhưng lại không nổi lên dục vọng mãnh liệt giống như khi đối với Tống Hâm Đình. Tống Hâm Đình là người cho hắn cảm giác được sung sướng, được thể hiện bản thân. Hắn yêu thích cảm giác che chở bảo bọc cho người phụ nữ của mình, nhưng Chu Tuyết lại không đáp ứng được điều này!
Chu Tuyết giống như một cây con non, nhìn cứ tưởng yếu ớt, nhưng thật ra nó có thể chống chọi với giông bão. Nó không cần ai che chở mà có thể tự mình kiên cường vượt qua, Chu Tuyết cường nghạnh lại mạnh mẽ. Tống Hâm lại yếu ớt dễ vỡ, hai người mang đến cho hắn cảm xúc khác nhau.
" Cố Minh Thành, mày rốt cục yêu ai? Nếu mày yêu Hâm Đình, thì tại sao lại cảm thấy đau khổ khi mất đi Tiểu Tuyết thế này? " Cố Minh Thành cười khổ, hắn mệt mỏi chôn đầu vào gối. Cứ để cô yên tĩnh đi, bởi vì hắn cũng cần yên tĩnh, thỏa đáng suy nghĩ xem người quan trọng nhất của hắn là ai...
[...]
Chu Tuyết đã đi được môt đoạn đường khá dài, cô không biết mình muốn đi đâu, cũng không thể đi liền vào lúc này. Lúc ra khỏi nhà cô chỉ mang theo một ít tiền, đều là tiền lương khi phiên dịch của cô.
" Cô gái à, cô định đi đâu vậy, chạy từ nảy giờ cũng hao xăng lắm đó! "
" Nhờ bác đưa tôi trở về nhà, địa chỉ * "
" Tốt, tôi chỉ chờ câu này của cô "
...
" Tới rồi, phí đi xe 300 nghìn "
" Cảm ơn "
Chu Tuyết đứng ngốc ở cửa nhà một lúc lâu, một nơi đã từng được cô xem là mái ấm, một nơi cho cô cảm giác an toàn. Không ngờ lúc này nó lại khiến cô không muốn bước vào cho dù chỉ một bước!
Con thỏ ngoan hiền khi bị thương nó cũng sẽ đau, mà vết thương còn là chính chủ nhân nó gây ra thì còn đau hơn gấp trăm vạn lần. Mà Chu Tuyết chính là người mang đầy vết thương đó.
' Cạch ' Cánh cửa được người bên trong đẩy ra, Chu Tuyết giật mình lùi ra sau. Khi thấy Cố Minh Thành sắc mắt tái nhợt bước ra với thân thể đầy mệt mỏi, Chu Tuyết chỉ muốn cười nhạo. Anh tiều tụy chắc chắn không phải vì cô rồi, chắc là do hao tâm tổn dục với nữ nhân kia nên thành vậy.
Nhìn thấy Chu Tuyết Cố Minh Thành ngạc nhiên " Tiểu Tuyết! Em về rồi "
" Để cho ngài Cố thất vọng rồi, tôi về để nói về anh, chúng ta ly hôn đi "
Cố Minh Thành sắc mặt xám xịt, vậy có nghĩa là gì? Cô chính là quyết tâm ly hôn với hắn, thật ra hắn quá xem thường Chu Tuyết, chỉ là khi đối với người mình yêu cô mới dễ giải! Chứ khi đối với kẻ địch cô vẫn rất tuyệt tình, dứt khoát không cần thương hại. Đây chính là ưu điểm tốt của cô.
" Vợ, em nghe anh giải thích "
" Được, anh giải thích, tôi lắng tai nghe "
Chu Tuyết đứng nhìn anh, khuôn mặt cô bình thản, ánh mắt lạnh lùng xa lạ.
" Anh.. " giải thích gì chứ? Ánh vốn không có gì để nói, có quan hệ với Tống Hâm chỉ đơn thuần là anh thích anh muốn thế thôi, không ai ép cả. Mà anh cũng đã thầm giữ mối quan hệ này suốt 1 năm. Phản ứng Chu Tuyết thế này khiến anh không có cách phản bác.
" Sao, không phải anh nói muốn giải thích ư?Nói chuyện đi "
" Tiểu Tuyết, anh chỉ muốn tìm một người mới mẻ một chút, nhưng bọn anh chỉ là quan hệ sinh lý, em nên là người hiểu điều này nhất, một năm nay anh đối xử với em tệ bạc sao? "
Chu Tuyết sắp buồn nôn chết cái vẻ mặt như chuyện đương nhiên này của anh ta, cô cười nhìn đăm đăm anh.
" Anh muốn tìm những cô gái mới mẻ thú vị. Nhưng anh đừng quên, trong mắt những người đàn ông khác tôi cũng mới mẻ thú vị, anh có thể tìm người khác, tôi cũng có thể. Chỉ là tôi không muốn, bởi vì tôi buồn nôn loại chuyện này thôi! "
" Đừng nói gì nữa hết, ngoại tình là bản năng nhưng chung thủy cũng là sự lựa chọn, sai hay đúng chỉ là do anh chọn mà thôi "
Nói xong Chu Tuyết vào phòng, cô thở dài mệt mỏi.
[...]
Ngày hôm nay không một ai là vui vẻ, mỗi người một không gian riêng. Sáng Chu Tuyết dậy sớm hơn Cố Minh Thành, khác với mọi ngày, hôm nay Chu Tuyết không cần phải làm cơm cho hắn. Cô mặc đồ đơn giản đủ độ ấm rồi đi ra ngoài, mua một phần bánh gạo sốt cay ngồi ăn. Không khí bên ngoài không thích hợp để ăn, hơn nữa cô cũng không có thói quen ăn sáng bên ngoài, chỉ là hôm nay đành ngoại lệ, cô không muốn chạm mặt người đàn ông kia.
Sau khi ăn xong, cô liên hệ với Sở Ly. Một người bạn thân thời đại học, bọn cô đã xa cách nhau khá lâu, cũng vì sợ chồng ghen nên cô tự giác cắt đứt mọi quan hệ với nam tính. Cũng may cô vẫn còn nhớ số điện thoại.
Sở Ly đang làm việc ở thành phố T, hắn có vẻ ngoài vượt trội dễ thu hút ánh nhìn. Lúc này hắn đang ngồi dựa vào lưng ghế, nhìn chằm chằm vào điện thoại đang reo.
Số điện thoại này... Là của người mà hắn không thể nào quên được.
" Alo "
" Ly, là mình, Chu Tuyết "
Đăng bởi | QuânHoaTiênTử |
Thời gian | |
Lượt đọc | 11 |