–
"Chẳng lẽ là khinh công?"
Dương Ngục quên cả đau đớn, trong lòng dâng lên một tia khao khát.
Nếu nói có môn võ công nào mà hắn muốn học nhất, thì đó chính là khinh công.
"Tất cả… đều do ngươi cắt sao?"
Bước ra khỏi bếp, sắc mặt Ngụy Hà sa sầm, lão quay sang hỏi Hồ Vạn: "Ngươi có giúp gì không?"
"Không… không… không…" Hồ Vạn vội vàng lắc đầu, suýt chút nữa thì làm rơi cối đá.
"Thật sự là ngươi cắt hết sao?"
Sắc mặt Ngụy Hà dịu đi đôi chút, nhưng vẫn còn chút khó tin.
Cắt đậu phụ tuy chỉ là bài học cơ bản, nhưng trình độ của tên nhóc này không khỏi quá vững chắc.
"Dạ, đúng vậy ạ."
Tuy hơi hồi hộp, nhưng Dương Ngục vẫn gật đầu.
Hắn không muốn giấu diếm, thứ nhất, chút bản lĩnh này của hắn trước mặt mọi người chẳng là gì, thứ hai, tình huống hiện tại của hắn cũng không thích hợp để giấu giếm.
Thể hiện năng lực bản thân mới có thể khiến người khác coi trọng.
"Dương sư đệ, ngươi dùng đao của ta cắt đậu phụ sao? Hơn nữa còn cắt hết chỗ này?"
Hồ Vạn lúc này mới hoàn hồn, hắn ta vội vàng buông cối đá, chạy vào bếp kiểm tra.
Sau đó, Hồ Vạn quay lại, nhìn Dương Ngục bằng ánh mắt khác hẳn: "Được lắm, được lắm! Lão Hồ ta đã nhìn lầm ngươi rồi…"
Là người tự tay rèn thanh đao kia, đương nhiên Hồ Vạn biết rõ muốn dùng nó để cắt đậu phụ khó khăn đến mức nào.
Hắn ta có mười mấy năm kinh nghiệm mổ heo, vậy mà cũng phải mất ba năm mới có thể dùng thanh đao này để cắt đậu phụ. Tên nhóc Dương Ngục này mới học đao được một năm thôi đấy!
"Cũng tạm được."
Nhìn thấy ánh mắt kinh ngạc của đám đệ tử, Ngụy Hà thản nhiên đánh giá một câu rồi quay vào phòng, "Ngày mai đến sớm, không cần cắt đậu phụ nữa."
"Vâng ạ." Dương Ngục vội vàng đáp.
Nhìn theo bóng lưng Ngụy Hà, Dương Ngục sờ cằm, trong mắt lóe lên tia sáng khác thường.
Xem ra trước đây lão già kia chưa từng phát hiện ra hắn là một thiên tài…
...
Ngày hôm sau, Dương Ngục ở lại luyện tập cùng Hồ Vạn và những người khác, khi thì rèn luyện thể lực, khi thì luyện tập đao pháp, mãi đến chiều tối mới về nhà.
Túi đá mang theo đã bị hắn ăn sạch.
Đêm đó, Dương Ngục tiếp tục luyện hóa Đoạn Đao.
Có lẽ là do đã có nền tảng, hoặc do vạn sự khởi đầu nan, Dương Ngục luyện hóa rất nhanh, chẳng mấy chốc đã vượt qua một nửa.
Nhờ ăn đá không ngừng nghỉ trong mấy ngày qua, Bạo Thực Chi Đỉnh cũng không tiếp tục phai màu, khiến Dương Ngục thở phào nhẹ nhõm.
Sáng sớm hôm sau, Dương Ngục lại là người đến đầu tiên.
Tuy Ngụy Hà đã nói không cần cắt đậu phụ nữa, nhưng hắn vẫn vào bếp, trả giá bằng một túi đá, cắt hết chỗ đậu phụ nặng cả trăm cân kia.
Lúc này, Ngụy lão đầu đang ôm con khỉ phơi nắng. Nhìn thấy Dương Ngục, lão phất tay, ý bảo hắn lại gần.
"Tay đã vững, độ chính xác cũng tạm ổn."
Ngụy lão đầu vừa lắc lư trên ghế, vừa híp mắt hỏi: "Lần trước ta nói, muốn học đao thì cần có điều kiện thứ ba là gì?"
Dương Ngục nghiêm mặt, đáp: "Là 'Ác' ạ."
Két…
Chiếc ghế bỗng dừng lại, ánh mắt Ngụy lão đầu sâu thẳm, lạnh lẽo khiến Dương Ngục không rét mà run.
"Tối nay, ngươi thể hiện cho ta xem một chút?"
"Thể hiện… cái gì ạ?" Dương Ngục ngơ ngác.
Ngụy lão đầu chậm rãi đứng dậy, chắp tay sau lưng, đi thong dong trong sân: "Ta là đao phủ, ngươi muốn học võ công của ta, đương nhiên là muốn…"
"Giết người!"
...
Hoàng hôn buông xuống, bao phủ Hắc Sơn thành trong màn đêm u tối. Ánh trăng tựa như dòng thác bạc, len lỏi qua từng khe cửa, chiếu rọi vạn nhà.
Tiến độ luyện hóa (67/100)
Liếc nhìn thanh tiến độ trên vách đỉnh, Dương Ngục thầm niệm trong lòng, quang cảnh trước mắt biến đổi, hắn đã trở về hiện thực.
Sau vài lần luyện hóa, hắn đã nắm giữ được kỹ năng kết thúc luyện hóa bất cứ lúc nào, không đến mức phải đợi đến khi cạn kiệt thể lực mới thoát ra ngoài.
"Hình như càng về sau càng khó khăn."
Dương Ngục thở dài.
Kết thúc một ngày luyện tập, hắn mượn ánh trăng đi vào sân.
Nghe thấy tiếng thở đều đều của mẹ nuôi bên cạnh, Dương Ngục cẩn thận bê thùng nước ra, đổ lên hòn đá mài dao, sau đó bắt đầu mài thanh đoản đao.
"Lão già kia thật sự… quá mức tàn nhẫn… Chẳng trách một tên thô kệch như Hồ Vạn mà nhìn thấy lão cũng sợ hãi như chuột thấy mèo."
Nhớ lại ánh mắt lạnh lùng của Ngụy lão đầu ban ngày, Dương Ngục không khỏi rùng mình.
Lão già kia cả đời làm nghề lấy mạng người, quả thực là kẻ máu lạnh nhất mà hắn từng gặp.
Vô song!
Phải tuân thủ pháp luật…
Dương Ngục nghiến răng nghiến lợi.
Kiếp trước, hắn đã phải cố gắng mười hai năm đèn sách, sắp sửa bước chân vào giảng đường đại học, tuy chưa chính thức học được ngày nào.
Nhưng sâu thẳm trong tâm hồn, hắn vẫn là một công dân tuân thủ pháp luật.
Soạt… soạt…
Thanh đoản đao ma sát với hòn đá, phát ra những tiếng động chói tai.
"Phát huy dân chủ văn minh…"
Dương Ngục tiếp tục mài dao.
Đăng bởi | T-Rng |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt thích | 1 |
Lượt đọc | 40 |