Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Phiên bản Dịch · 1010 chữ

Tốc độ tu luyện võ công không bị ảnh hưởng bởi số lần hoán huyết.

"Đáng tiếc, đao pháp của ta vẫn chưa có tiến triển gì. Có lẽ là do ta chưa có bí kíp hoàn chỉnh?"

Dương Ngục vừa luyện tập, vừa thầm nghĩ.

Hắn muốn có bí kíp đao pháp, đương nhiên phải tìm Ngụy lão đầu.

Hắn dám chắc, thanh Quỷ Đầu Đao kia nhất định là nguyên liệu nấu ăn!

Tuy nhiên, hắn không vội, cứ từ từ chờ đợi cơ hội.

Mùa thu đã đến, pháp trường đã được dọn dẹp sạch sẽ, cũng đến lúc tiễn đám tử tù lên đường.

Cộc… cộc… cộc…

Nửa canh giờ sau, Dương Ngục nghe thấy tiếng bước chân, bèn thu thế, nhìn về phía cửa lao.

Người đến chính là tên bộ khoái trẻ tuổi hôm đó.

"Dương Ngục!" Tên bộ khoái đứng từ xa, đưa tay lên che mũi, gọi.

Dương Ngục ném chìa khóa lao cho một tên ngục tốt khác, sau đó đi theo tên bộ khoái ra khỏi nhà tù.

Quả nhiên, đã đến ngày hành quyết phạm nhân rồi.

Lão huyện lệnh cũng nhân cơ hội này đề nghị xử tử một tên tội phạm hung ác đang bị giam giữ trong ngục.

"Tên kia cực kỳ hung ác, nghe nói hắn ta tu luyện một loại ngoại công đến mức xuất quỷ nhập thần. Năm đó, vì bắt hắn, nha môn chúng ta đã có không ít huynh đệ bỏ mạng."

"Trong số đó... còn có một người cháu của đại nhân."

Tên bộ khoái trẻ tuổi tên là Ngô Liễu, hắn ta vừa đi vừa nói, cố gắng giải thích ngắn gọn tình huống cho Dương Ngục: "Ngày mai hành hình, ngươi nhớ chém hắn ta trước!"

...

Trời u ám, mây đen kéo đến, những hạt mưa phùn bắt đầu rơi xuống Hắc Sơn.

Rầm!

Cánh cửa gỗ cao ngất của nha môn bất ngờ bật tung.

Hàng trăm nha dịch bộ khoái nối đuôi nhau đi ra, chia làm hai hàng, tay cầm đao, đeo cung nỏ, ánh mắt sắc bén nhìn về phía trước.

Giữa con phố vắng tanh, từng tốp ngục tốt áp giải phạm nhân đi đến. Phía trước nha môn, mấy chiếc xe tù đã được chuẩn bị sẵn sàng.

Chỉ cần đọc xong bản án, đám tử tù sẽ bị áp giải lên xe, đưa đến pháp trường.

Dương Ngục đứng trong góc, nhìn đám tử tù trước mặt. Bọn chúng có kẻ thì mặt mày xám xịt, có kẻ thì gào thét như điên, cũng có kẻ khóc lóc cầu xin tha thứ.

Muôn hình muôn vẻ, không ai giống ai.

"Tên đội mũ trùm đầu kia là tên cướp ở Hãm Không Sơn, cách Hắc Sơn thành tám trăm dặm. Tuy hắn không phải kẻ giết người không gớm tay, nhưng theo luật vẫn phải chém đầu." Ngô Liễu chỉ vào một tên cướp quần áo rách rưới, nói.

Dương Ngục từng tuần tra qua khu giam đó, hắn nhận ra tên cướp này. Bình thường, hắn ta rất hung hăng, suốt ngày gây chuyện thị phi, nhưng hôm nay lại mặt mày tái nhợt, cả người run rẩy.

"Mấy tên phía sau cũng không phải hạng tốt đẹp gì. Đặc biệt là tên thứ bảy..." Ngô Liễu nói, trong mắt lóe lên tia chán ghét: "Tên súc sinh đó... giết hắn ta cũng khó mà xoa dịu nỗi hận trong lòng ta! Theo luật, đáng lẽ ra phải xử lăng trì, đáng tiếc, Hắc Sơn thành chỉ có Ngụy lão đầu là làm được thôi."

"Tha mạng... tha mạng..."

So với đám cướp, tên tội phạm kia còn nhát gan hơn. Hắn ta khóc lóc thảm thiết, cả người như muốn mềm nhũn ra.

"Đúng là đáng chết!" Dương Ngục lạnh lùng nói.

Theo luật Đại Minh, những kẻ tạo phản, giết người thân, giết quan, giết chủ đều phải chịu hình phạt lăng trì.

Ngoài ra, những kẻ giết người cướp của, mổ bụng moi tim... cũng bị xử lăng trì.

Đáng tiếc, lăng trì là một kỹ thuật rất đặc thù. Toàn bộ Hắc Sơn thành, chỉ có mình Ngụy lão đầu là làm được.

Dương Ngục tự nhận với trình độ đao pháp hiện tại của mình, hắn không cách nào róc 3600 nhát dao lên người tử tù mà không để cho hắn ta chết.

Từng tên tử tù bị áp giải vào nha môn, sau đó bị trói chặt, ném lên xe tù, chờ ngày bị đưa ra pháp trường.

Rõ ràng là Ngô Liễu rất hiểu đám người này.

Bọn chúng có tên cướp, kẻ trộm, kẻ giết người cướp của, giết chồng, giết vợ, giết cha, giết mẹ... đủ loại tội danh trên đời, khiến cho lòng trắc ẩn trong lòng Dương Ngục dần biến mất.

Đám người này… chết cũng không đáng tiếc!

Bây giờ Dương Ngục đã hiểu vì sao Ngô Liễu lại cố tình giải thích cho hắn những chuyện này.

Hắn ta muốn loại bỏ lòng trắc ẩn trong lòng Dương Ngục.

"Đến rồi!"

Đột nhiên, giọng Ngô Liễu hạ thấp, mang theo vài phần run rẩy.

"Hửm?" Dương Ngục thầm cảnh giác, nhận ra tất cả nha dịch bộ khoái đều trở nên căng thẳng. Bọn họ giương cung nỏ, nhắm về phía trước, dường như chỉ cần có động tĩnh gì là sẽ lập tức bắn tên.

Ầm!

Cộc… cộc…

Theo tiếng đá lăn, một tên tử tù bị áp giải đến nha môn.

Tên tử tù này tóc tai bù xù, che khuất cả gương mặt, trên người đeo gông xiềng nặng trịch, hai xương quai xanh bị xích sắt xuyên qua, phía sau còn kéo lê một khối sắt nặng hơn nửa người.

Nhìn thấy cảnh tượng này, Dương Ngục thầm hiểu, đây chính là tên tội phạm nguy hiểm nhất mà Vương Phật Bảo bắt được.

Cũng chính vì hắn ta, mà đám nha dịch bộ khoái mới như lâm đại địch như vậy.

Bạn đang đọc Chư Giới Đệ Nhất Nhân! của Bùi Đồ Cẩu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi T-Rng
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 20

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.