Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 1048 chữ

Liễu thị lại chọn cho nàng hai nha hoàn xinh đẹp, bốn nha hoàn thô sử và hai ma ma.

Hai nha hoàn xinh đẹp thực chất chính là nha hoàn hồi môn.

Sau này nếu muốn nâng lên làm di nương, thì sẽ chọn trong số hai người bọn họ.

Những gia đình giàu có thường làm như vậy, người nhà mình mang theo, cho dù là làm di nương hay là quản gia, thì cũng yên tâm hơn.

Nhưng điều đáng giận là, Liễu thị không đưa khế ước bán thân của những người này cho Lục Lệnh Quân.

Lục Lệnh Quân nhìn mấy nha hoàn được đưa đến trước mặt, hỏi: “Các ngươi tên gì?”

“Nô tỳ Xuân Hạnh.”

“Nô tỳ Xuân Hòa.”

Hai nha hoàn xinh đẹp ngẩng đầu đáp.

Hai người bọn họ đều có dung mạo xinh đẹp, môi son răng trắng, mày thanh mắt sáng, đều ở độ tuổi mười sáu, mười bảy, tuổi trẻ phơi phới.

Còn lại bốn nha hoàn thô sử đều cúi đầu, tuổi chừng mười ba, dung mạo bình thường, tên lần lượt là Tiểu Vi, Tiểu Cầm, Tiểu Duyệt, Tiểu Nhụy.

Trong hai ma ma, một người là Vạn ma ma đã đi theo hầu hạ Liễu thị nhiều năm, người còn lại là mới được tuyển vào, tên là An ma ma.

“Cô nương, phu nhân bảo chúng nô tỳ đi theo hầu hạ cô nương, sau này sẽ canh chừng cho cô nương, nhất định sẽ không để cô nương chịu ủy khuất ở Hầu phủ.” Vạn ma ma nói.

Lục Lệnh Quân cười gật đầu với các nàng: "Tốt lắm, các ngươi đã theo ta, về sau chính là người của ta, chỉ cần tận tâm hầu hạ, ta tất nhiên sẽ không bạc đãi các ngươi."

"Dạ, tiểu thư."

Lục Lệnh Quân gọi Chỉ Nhiễm chia ra bao lì xì cho các nàng, đuổi các nàng xuống.

Lúc lui ra, trong mắt Vạn ma ma không giấu được vẻ đắc ý.

Vẻ mặt mười phần chắc chín, nắm chắc Lục Lệnh Quân trong tay.

"Tiểu thư, những người đó tất nhiên là tai mắt phu nhân phái tới giám sát người."

Mọi người đã lui ra, Chỉ Nhiễm mới nói.

Lục Lệnh Quân cười nhạt một tiếng, đôi môi đỏ chỉ thốt ra hai chữ, "Không sợ."

Nàng biết, nàng đương nhiên biết.

Chỉ là trừ Xuân Hạnh và Xuân Hòa, những người khác đều giống hệt người đời trước được ban cho nàng.

Nàng đối với các nàng sớm đã rõ như lòng bàn tay, càng biết rõ nhược điểm của các nàng.

Không thể không nói trùng sinh thật tốt, giống như mở thiên nhãn, lũ người trước mặt nàng đều không chỗ che giấu.

Xuân Hạnh và Xuân Hòa đời trước không được ban cho nàng, có lẽ là vì đời này nàng phải gả cho tiểu thế tử, di nương cũng muốn tìm dung mạo xinh đẹp một chút.

Thấy Lục Lệnh Quân vẫn ung dung như cũ, Chỉ Nhiễm chỉ cảm thấy tiểu thư nhà mình gần đây lại thay đổi không ít.

Tiểu thư nhà nàng có phải quá mức hờ hững rồi không?

Như vậy thật sự có thể hay sao?

Liệu có bị người khác bắt nạt hay không!

Không được, về sau nàng phải để ý nhiều hơn, cẩn thận hơn một chút, tuyệt đối không thể để người khác khi dễ tiểu thư!

Lụa đỏ thẫm giăng kín Lục gia, Ninh Dương hầu phủ cùng Lý gia.

Chuyện vụn vặt trước hôn lễ đều đã hoàn tất, đêm khuya Lục gia lại càng thêm náo nhiệt.

Bởi vì chính thức chuẩn bị nghênh đón tân nương.

Lục Lệnh Quân mới chỉ chợp mắt được vài canh giờ đã bị đám ma ma gọi dậy, rửa mặt, trang điểm. Bà mối dùng hai sợi chỉ đỏ se lại, tỉ mỉ loại bỏ những sợi lông tơ trên mặt và cổ Lục Lệnh Quân, để lộ làn da trắng nõn.

Khai mặt có nghĩa là nàng không còn là cô nương chưa trải sự đời, mà là một nữ nhân trưởng thành thực thụ.

Lục Lệnh Quân nhìn dung nhan xinh đẹp trong gương đồng, không khỏi mỉm cười.

Không ngờ nàng lại được gả đi lần nữa.

Sau khi khai mặt, các ma ma bắt đầu búi tóc, trang điểm cho nàng. Bảy, tám người vây quanh nàng, bận rộn từ lúc gà gáy canh năm đến khi trời tờ mờ sáng.

Chờ đến khi trời sáng, Lục Lệnh Quân đã mặc hỉ phục đỏ rực, đầu đội mũ phượng, người đeo trang sức bằng vàng ngọc, yên lặng ngồi trong phòng. Xung quanh nàng là tiếng chúc phúc, tiếng cười nói không ngớt. Cuối cùng nàng cũng đợi được kiệu hoa đến đón.

Lục Lệnh Quân được một vị đường đệ dìu lên kiệu hoa.

Kiệu hoa đi một đoạn đường dài, dừng trước cửa Ninh Dương hầu phủ. Lục Lệnh Quân được dìu xuống kiệu, bước qua chậu lửa, sau đó được đưa vào chính đường làm lễ bái đường.

Đáng tiếc, lần này nàng không còn cảm giác hồi hộp, mong chờ như lần đầu tiên.

Nàng giống như một con rối, bị người ta điều khiển cả ngày. Cuối cùng, sau khi hoàn thành các nghi lễ, nàng được đưa vào động phòng.

Cả Ninh Dương hầu phủ chìm trong tiếng nhạc, tiếng chúc tụng. Phải đến tận nửa đêm, mọi âm thanh mới dần tanь.

Cửa phòng tân hôn cũng được mở ra.

Lục Lệnh Quân vẫn còn đang che khăn voan, ánh nến lay động, trong tầm mắt hạn hẹp, nàng nhìn thấy một đôi giày nam màu đen thêu rồng.

"Ngươi chính là nữ nhi Lục gia?"

Giọng nam trong trẻo, nghe là biết chủ nhân là một thiếu niên tuấn tú, chỉ là ngữ khí lạnh lùng, không kiên nhẫn.

Lục Lệnh Quân ngoan ngoãn gật đầu, "Thiếp thân là Lục Lệnh Quân."

"Ta không quan tâm ngươi là ai, ngươi chỉ là người mẫu thân ta cưới về, không phải ta cưới."

Giọng nói của nam nhân vẫn lạnh lùng như cũ, hắn thậm chí còn không muốn vén khăn voan cho nàng.

Bạn đang đọc Chủ Mẫu Hằng Ngày (Bản Dịch) của Chu Đại Bạch
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Snowagle90
Phiên bản Dịch
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.