Chương 19
Trong cái vòng này, tất cả mọi người đều là những người thông minh. Ngày hôm sau, vị Kim phu nhân từng nói chuyện với Cố Tuyết Nghi trong bữa tiệc kia liền chủ động gọi điện thoại, muốn hẹn Cố Tuyết Nghi đi học hoa nghệ.
Cố Tuyết Nghi khéo léo cự tuyệt.
Sau đó lại có Vương phu nhân, Trương phu nhân khác gọi điện thoại tới mời.
Có lẽ nguyên chủ chưa từng trải qua cảm giác được săn đón.
Nhưng Cố Tuyết Nghi lại chưa bao giờ thiếu. Vì vậy cô từ chối tất cả.
So với những thứ này, cô càng muốn giải quyết chuyện quan trọng của Yến gia trước. Yến gia là nền tảng để cô thích ứng với thế giới này, là nơi trú ẩn tạm thời của cô, tiền cô tiêu ra cũng đến từ Yến Triều.
Cố Tuyết Nghi thay quần áo đi xuống dưới lầu.
Dưới lầu, Yến Văn Bách ngồi trên sô pha, đang cúi đầu hơi xuất thần nhìn chằm chằm lòng bàn tay mình. Chờ nghe thấy tiếng bước chân, cậu ta lập tức bất động thanh sắc thu tay lại.
Cố Tuyết Nghi đã sớm thấy rõ trong tay cậu ta là cái gì.
Là huy hiệu ngôi sao trước ngực.
Kỳ thật cũng không phải là thứ đặc biệt gì, cái này là sau khi bữa tiệc tối hôm qua kết thúc, Cố Tuyết Nghi đi đến một cửa tiệm kem ở gần khách sạn, lúc mua kem thì được tặng.
Đồ vật rất rẻ, nhưng Cố Tuyết Nghi lại cảm thấy kỹ thuật thời đại này rất thú vị nên cất lại.
"Hôm nay không cần lên lớp?" Cố Tuyết Nghi hỏi.
"Ừm."
"Tôi đi ra ngoài một chuyến." Cố Tuyết Nghi nói.
Yến Văn Bách há miệng thở dốc.
Cô nói với tôi làm gì?
Lời nói đến bên miệng, Yến Văn Bách lại không thể nói ra.
Cách chào hỏi này, giống như trong một bộ phim Nhật Bản, mỗi khi trở về nhà, sẽ nói với gia đình của mình một tiếng "tada i ma."
Rất quái dị cùng xa lạ, nhưng lại mang theo một cỗ hơi thở sinh hoạt nồng đậm mà trước kia chưa bao giờ tồn tại ở Yến gia, bây giờ đột nhiên xông vào trong tầm mắt của cậu ta.
Chờ đến khi Yến Văn Bách phục hồi tinh thần, bóng dáng của Cố Tuyết Nghi đã biến mất.
Cố Tuyết Nghi ngồi lên xe, gọi điện thoại cho Trần Vu Cẩn.
Lúc này Trần Vu Cẩn đang ngồi trong phòng họp, chủ trì một cuộc họp cấp cao.
Bữa tiệc ngày hôm qua đã bắt đầu phát huy tác dụng, đương nhiên Yến thị cũng phải phối hợp tương ứng, đem hiệu quả phát huy đến tốt nhất.
Lúc này trợ lý của Trần Vu Cẩn gõ cửa, đưa điện thoại di động qua cho anh ta: "Trần tổng, điện thoại của Giản tiên sinh."
Trần Vu Cẩn nhận lấy đặt vào bên tai, đầu dây bên kia truyền ra giọng nói của Giản Xương Minh: "Nếu Trần tổng thuận tiện, buổi chiều cùng đi đến Bảo Hâm một chuyến..."
Giản Xương Minh còn chưa dứt lời, một hồi chuông điện thoại di động lại đột nhiên vang lên.
Trong phòng họp, mọi người anh nhìn tôi, tôi nhìn anh, cuối cùng nhất trí đem ánh mắt tập trung ở trên người Trần Vu Cẩn.
Là điện thoại di động cá nhân của Trần Vu Cẩn đang đổ chuông.
Mà điện thoại vừa rồi trợ lý đưa tới, là điện thoại dùng cho công việc của Trần Vu Cẩn.
Trần Vu Cẩn đáp ứng với Giản Xương Minh ở đầu kia, sau đó lấy điện thoại di động cá nhân ra, vừa mới kết nối, đầu kia đã lập tức truyền ra giọng nói của Cố Tuyết Nghi.
"Tôi muốn đến Yến thị."
Đang bật loa ngoài Trần Vu Cẩn: ...
Tay trái anh ta cầm chiếc điện thoại di động, tay phải cũng cầm một chiếc điện thoại, vì vậy vô tình đụng phải nút ấn bật loa ngoài.
Phòng họp thoáng cái liền cực kỳ yên tĩnh.
Kia là … Là Yến phu nhân có phải không?
Yến phu nhân có số điện thoại cá nhân của Trần tổng?
Bọn họ nào biết được, số điện thoại Trần Vu Cẩn xử lý công việc, đều là dành cho những nhân vật quan trọng mà anh ta cần phải bắt máy.
Những người không quan trọng, ngay cả số cũng không thể có được.
Mà lúc trước Cố Tuyết Nghi hỏi anh ta muốn số điện thoại, thân phận của cô đặc thù, nhưng anh ta lại rất không kiên nhẫn ứng phó vị Yến phu nhân này. Vì có thể thuận tiện cúp điện thoại mà không làm ảnh hưởng đến công việc nên đã để lại số cá nhân.
Mấy ngày nay Trần Vu Cẩn quen nhận điện thoại của Cố Tuyết Nghi, cũng không cảm thấy có chỗ nào không đúng, thuận tay liền nhận lấy.
Bầu không khí vi diệu trong chớp mắt, nhưng rất nhanh chút này vi diệu này đã tiêu tán.
Mọi người suy nghĩ nhiều hơn đều là, quả nhiên Trần tổng là một trong những trợ thủ đắc lực của Yến tổng, ngay cả Yến phu nhân bên kia cũng không chậm trễ.
Trần Vu Cẩn gọi một thư ký đi xuống đón tiếp Cố Tuyết Nghi, sau đó mới tiếp tục họp.
Sau khi họp xong, Trần Vu Cẩn đi đến gặp Cố Tuyết Nghi ở quán cà phê của công ty.
"Tôi đến nói chuyện của Bảo Hâm." Cố Tuyết Nghi đi thẳng vào vấn đề.
Động tác của Trần Vu Cẩn dừng một chút: "Sao phu nhân lại cảm thấy hứng thú với chuyện này?”
Anh ta không thể không thừa nhận, so sánh với quá khứ, không biết cô bị cái gì nhập vào người, thay đổi rất nhiều.
Trở nên thông minh hơn.
Nhưng vẫn là hai thế giới khác với Bảo Hâm.
Cố Tuyết Nghi trả lời tương đối ngắn gọn hữu lực: "Tôi không hy vọng Yến thị đóng cửa. Tôi không thể sống một cuộc sống nghèo đói.”
Trần Vu Cẩn: ...
Thật sự là... Không thể bác bỏ.
Trước kia Cố Tuyết Nghi đem dã tâm đều viết lên mặt, nhưng trong miệng lại chưa bao giờ đề cập đến đủ loại chỗ tốt mà Yến gia mang đến cho cô, thậm chí luôn muốn đem mình đóng gói thành người bị hại, đưa ra kháng cáo đối với sự lạnh lùng của Yến tổng. Ghê tởm đến cùng cực.
Mà Cố Tuyết Nghi bây giờ, thoải mái nói ra từ trong miệng ... Ngược lại không làm cho người ta sinh ra được một tia ác cảm.
"Phu nhân có thể yên tâm, Yến thị sẽ không bởi vì một Bảo Hâm mà đóng cửa."
"Cho tới bây giờ tôi chỉ tin những gì mà con mắt mình nhìn thấy."
Ánh mắt Trần Vu Cẩn khẽ động.
Anh ta cũng nghĩ vậy.
Đột nhiên Trần Vu Cẩn lại nghĩ đến ngày mà anh ta đến Yến gia, nhìn thấy cuốn sách "Ghế nhân gian".
Cố Tuyết Nghi hiện tại, ngược lại luôn có chỗ giống anh ta "Tuần tra sản nghiệp của Yến thị, đây là quyền và lợi ích hợp pháp của ngài." Trần Vu Cẩn nói.
Cố Tuyết Nghi mỉm cười đứng lên hỏi: "Căng tin của tòa nhà Yến thị, có đồ ăn nào đáng giới thiệu không?"
Hai người cũng không nhắc tới Bảo Hâm nữa, bởi vì Cố Tuyết Nghi đã nhận được đáp án mong muốn từ lời nói của Trần Vu Cẩn.
Trần Vu Cẩn dẫn Cố Tuyết Nghi đi vào căng tin: "Có thể thử cá quế chiên xù một lần. Nếu ngài cay, có thể thử thịt luộc. Nếu uống canh, có thể thử phật nhảy tường..."
Nhân viên của Yến thị nhìn Cố Tuyết Nghi và Trần Vu Cẩn sóng vai ra vào, lúc này mới có cảm giác chân thật rằng Yến thị có một bà chủ.
Thời điểm Cố Tuyết Nghi ngồi trong nhà ăn của nhân viên, trên hot search vẫn đang tán gẫu về cô, ngay cả các diễn đàn bát quái cũng đều lấy tư thế hận không thể đem tổ tông mười tám đời của cô lột ra để nói.
【Đến, nói chuyện xem Cố Tuyết Nghi lợi hại như thế nào? 】
【Giang Nhị cho cô ấy mặt mũi, điểm này rất lợi hại.
Giang Nhị là ai? Tính khí thật sự là hung dữ. Nói không cho mặt mũi liền không cho, Thiên Vương lão tử đến cũng không tiếp. Mặc tây trang vào là thương nhân, cởi tây trang ra thì chính là lưu manh. Hai năm trước, trong hội chợ thương mại, một thương nhân họ Lâm đưa ra phát biểu chia rẽ, anh ta liền xắn tay áo lên đánh người từ trên sân khấu xuống dưới sân khấu...】
【? Có lẽ là đối xử không phân biệt nam nữ? 】
【 Đúng vậy, lần trước ở Phong quốc, có một nữ phóng viên địa phương đuổi theo xe của anh ta, hỏi anh ta xem có phải Giang thị chèn ép không gian sinh tồn của doanh nghiệp địa phương của Phong quốc hay không, có phải tác phong của nhà tư bản đều hiểm độc như vậy hay không. Kết quả Giang Nhị nhấn ga, đạp xe của nữ phóng viên kia. 】
【… 】
【Xác nhận qua ánh mắt, Skr tương đối tàn nhẫn. 】
【 Hơn nữa Giang Nhị và Yến Triều thật sự ngang tài ngang sức, nhìn Giang Tĩnh cùng Yến Văn Bách đánh nhau là biết. Giang Nhị có thể tham dự tiệc của Yến gia, gần như tương đương với chuyện thủ tướng hai nước YF đột nhiên ngủ chung giường mỗi ngày...】
【? Phép ẩn dụ kỳ diệu JOJO của lầu trên? 】
【 Cảm ơn đã phổ cập khoa học, dần dần hiểu được chỗ trâu bò của bữa tiệc này...】
【 Giảng đạo lý, Cố Tuyết Nghi thật sự là thẳng nam trảm, xác suất 99%. 】
【Lầu trên, hình như người đi bên cạnh Cố Tuyết Nghi là thư ký của Yến Triều, tên là Trần Vu Cẩn. Sơ yếu lý lịch rất trâu bò, tìm kiếm sẽ thấy bất ngờ. Người cũng đẹp. 】
【 Cho nên kỳ thật căn bản Cố Tuyết Nghi không thảm chút nào...? Soái ca vờn quanh, có tiền có địa vị, thảm chỗ nào? 】
【Cố Tuyết Nghi có thảm hay không, cũng không ảnh hưởng đến chuyện Tưởng Mộng là một kẻ ngốc ghê tởm.】
【Kỳ thật tôi cảm thấy người ngưu bức nhất chính là Yến tổng? Sau khi Cố Tuyết Nghi gả cho anh ta liền biến thành người khác! Trước kia xuất hiện trước mặt truyền thông hoàn toàn không phải như vậy! 】
【Nó nhỏ, thật ra tôi cảm thấy scandal của Yến tổng và Tưởng Mộng, có thể chỉ là đơn phương thổi phồng. Yến tổng cuồng công việc, thật sự cuồng công việc, nếu hứng thú thì có thể đi tìm kiếm tin tức của anh ta, mấy người sẽ phát hiện anh ta chạy khắp nơi trên thế giới, bất cứ lúc nào cũng có thể làm việc. Hơn nữa thật sự Yến tổng rất ... Nên nói như thế nào đây, mấy năm trước tại một hội nghị, tôi may mắn được gặp qua một lần. Thật sự ... Quân tử như ngọc. Quả thật anh ta không giống như loại người có thể làm ra chuyện này. 】
【Vốn dĩ là ngồi ăn dưa của hào môn, làm sao mà tôi càng ăn lại càng chua, mệnh của Cố Tuyết Nghi quá tốt rồi】
【Không phải, chỉ cần nhìn gương mặt này, lập tức cảm thấy tất cả đều là bản lĩnh của cô ấy. 】
【 Sao Cố Tuyết Nghi không đi làm người mẫu, tôi muốn nhìn xem cô ấy đi thảm đỏ. 】
......
Cư dân mạng vô cùng thích thú ăn dưa tán gẫu.
Đến 12 giờ trưa.
Cũng là tin Tưởng Mộng bị vệ sĩ đuổi ra khỏi cửa trong bữa tiệc tối ở Tư Lệ Tạp, hoàn toàn kích nổ hot search.
【Muốn tẩy trắng … cô ta điên rồi đi? Thật sự. Thời điểm lộ ra chuyện mang thai, tôi cũng chưa từng tức giận như vậy. Dù sao Yến Triều cũng rất trâu bò. Có khả năng là cô ta nhất thời đi lầm đường. Nhưng mẹ nó rõ ràng là một tiểu tam, cô ta lại đi bữa tiệc do vợ chính thức của người ta tổ chức để làm gì? Thật sự không sợ bị chọc vào xương sống, không có đầu óc sao? 】
【? Ngưu bức, còn ăn mặc lộng lẫy tới cửa! Bị ném ra ngoài cũng không oan. Không bị đánh là nhẹ. 】
Khu vực bình luận nghiễm nhiên trở thành một hiện trường thoát phấn nhục mạ.
Kỷ Minh Minh là một minh tinh trong giới, luôn tranh đoạt tài nguyên với Tưởng Mộng, lúc này lại đăng một weibo: @Kỷ Minh Minh =3=: Cuối cùng thì người nào đó cũng chơi quá trớn.
Internet lại nổ tung.
Vốn dĩ Tưởng Mộng đã tưởng tượng xong kế thoát thân, lại từng bước sai lầm, thời điểm cô ta mở mắt tỉnh lại, mới phát hiện mình đã rơi vào vũng bùn của dư luận.
Mà lúc này Cố Tuyết Nghi và Trần Vu Cẩn đi tới Bảo Hâm.
Giản Xương Minh đi tới một mình.
Trong tai nghe Bluetooth của Giản Xương Minh, truyền ra giọng nói của Giản Nhuế: "Chú nhỏ, chú đến Bảo Hâm rồi sao?"
"Ừm."
"Nếu nhớ không lầm, hình như là công ty con của Yến thị phải không?"
"Đúng vậy."
"Ngài muốn đến đó giúp?" Giản Nhuế kinh ngạc nói.
"Trả nhân tình." Giản Xương nói ngắn gọn.
Khó trách.
Giản Nhuế nghe xong, thoáng cái nhớ tới vợ chồng Cố Học Dân ở trong bữa tiệc, kể cả lúc ở Yến gia.
Vợ của Cố Học Dân là Trương Hân, năm đó trong lúc vô tình giúp Giản Xương Minh gọi một cuộc điện thoại rất quan trọng, vì vậy có ân với Giản Xương Minh.
Sau đó Cố Tuyết Nghi muốn gả cho Yến Triều, Cố gia biết Giản Xương Minh và Yến Triều có giao hảo, vì vậy lấy chuyện này làm điều kiện trao đổi.
Giản Xương Minh chướng mắt Cố gia, cũng hy vọng một lần chặt đứt tình nghĩa với Cố gia, cho cho nên lựa chọn thiếu nợ Yến Triều một nhân tình.
Kết quả hiện tại xem ra, Cố gia trở thành thông gia của Yến Triều, liều mạng muốn thu được lợi ích từ Yến gia, thật sự là khó coi.
Chú út của cô ta cũng tự giác nợ Yến tiên sinh nhân tình càng lớn.
Giản Xương Minh và Giản Nhuế nói xong, xe của Trần Vu Cẩn đi đến gần.
Giản Xương Minh xuống xe, rất nhanh Trần Vu Cẩn cũng từ trên xe đi xuống, nhưng anh ta không lập tức chào hỏi Giản Xương Minh, mà là xoay người đi sang bên kia, mở cửa xe ra.
Sau đó Giản Xương Minh nhìn thấy Cố Tuyết Nghi đi xuống.
Hôm nay cô mặc một chiếc váy dài màu xanh lục phong cách Morandi, mái tóc dài dùng dải ruy băng màu xanh sẫm đơn giản buộc lên, bên tai rũ xuống vài sợi.
Gió nhẹ nhàng thổi qua, phất phất làn váy của cô, cũng phất phất vạt áo sau đầu cô và sợi tóc bên tai.
Thân ảnh mảnh khảnh phiêu phiêu muốn bay.
Trong phút chốc, Giản Xương Minh lại sinh ra một loại ảo giác không bắt được cô.
"Chào buổi chiều Giản tiên sinh." Cố Tuyết Nghi chào hỏi anh ta, còn đưa ra một túi giữ nhiệt: "Đồ ăn chiêu bài của nhà ăn Yến thị, Giản tiên sinh nếm thử?”
Ánh mắt Giản Xương Minh chợt lóe, hoàn hồn lại.
Ánh mắt của anh ta rơi vào cái túi giữ nhiệt kia, bên ngoài in chữ "Yến."
Thật đúng là chưa từng có ai mang cho Giản Xương Minh một vật nhỏ như vậy.
Bởi vì những người muốn lấy lòng anh ta đều sẽ liều mạng tỉ mỉ chuẩn bị quà tặng đắt tiền lại độc đáo. Nhưng những món quà đắt tiền, có bao nhiêu người có thể làm cho độc đáo?
Giản Xương Minh bình tĩnh nhận lấy túi giấy: "Cảm ơn Yến phu nhân."
Thứ này có chút độc đáo.
Anh ta không thiếu tiền không thiếu quyền thế địa vị, không thiếu bảo thạch hoàng kim đắt tiền, thậm chí các loại đồ cổ. Cô tiện tay mang đến đồ ăn chiêu bài của nhà ăn Yến thị, có vẻ ẩn chứa tâm ý, phảng phất như thời thời khắc khắc cô đều nhớ thương đối phương, ngay cả vật nhỏ như vậy cũng nhớ chia sẻ với người khác. Rồi lại có vẻ cũng không trịnh trọng như vậy, đại biểu cho việc tặng đồ như vậy không mang theo một chút mục đích nào.
Sẽ làm cho người ta cảm thấy thỏa mãn, đồng thời cũng sẽ cảm thấy thoải mái.
Ba người chào hỏi xong, cùng nhau đi về phía tòa nhà phía trước.
Bọn họ vừa đến gần, điện thoại di động của Cố Tuyết Nghi vang lên.
Cô nghe điện thoại, đầu dây kia truyền ra giọng nói như kẻ trộm của Lý Đạo: "Cố, không, Yến phu nhân sao? Tôi là đạo diễn của đoàn làm phim Gián Điệp. Vừa rồi tôi phát hiện trợ lý của nhị thiếu đặt vé nhảy dù ở Bình Cốc trên mạng.”
-----Nhảy dù ở Bình Cốc!
Nhảy từ 11.000 feet!
1 feet = 0.3048 mét Ông ta thật sợ phim của mình còn chưa quay xong, diễn viên đóng vai phụ quan trọng sẽ không còn nữa!Sắc mặt Cố Tuyết Nghi không thay đổi: "Được, tôi biết rồi, tối nay tôi sẽ chạy tới đoàn làm phim."
Trần Vu Cẩn và Giản Xương Minh vừa nghe, lập tức biết chuyện gì xảy ra.
"Yến Văn Gia lại mất tích?" Giản Xương Minh lên tiếng hỏi.
Trần Vu Cẩn do dự một chút, lên tiếng nhắc nhở: "Phu nhân không cần để ý, nhị thiếu mất tích là chuyện bình thường."
"Không phải mất tích." Cố Tuyết Nghi dừng một chút: "Cậu ta muốn đi Bình Cốc nhảy dù."
"Bình Cốc." Trần Vu Cẩn dừng một chút: "Tháng trước có năm du khách thiếu chút nữa chết ở đó."
Giản Xương Minh vừa nghe, lại nghĩ đến vừa rồi Cố Tuyết Nghi nói với đầu dây bên kia, "Tối nay tôi sẽ chạy tới.”
Đáy lòng Giản Xương Minh lại dâng lên một cỗ lửa giận vô danh, còn có hai ba cỗ áy náy.
Trên dưới Yến gia cũng không có thứ gì tốt.
Một đoạn hôn nhân như vậy, hại Yến Triều, cũng hại Cố Tuyết Nghi phải thu dọn sạp hàng cho mấy tên hỗn đãn kia của Yến gia.
Giản Xương Minh cảm thấy nhân tình mà mình nợ trở nên càng nhiều hơn.
Giản Xương Minh: "Tôi bảo vệ sĩ đi bắt cậu ta trở về."
"Không cần." Cố Tuyết Nghi cự tuyệt. Những người này tuyệt đối không am hiểu chuyện giáo dưỡng con cháu trong gia tộc.
Cố Tuyết Nghi: "Đơn giản thô bạo như vậy là có thể giải quyết vấn đề, vậy không bằng tôi ném cậu ta xuống vực núi cho chết."
“......”
Đăng bởi | Truongxuancung |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt đọc | 7 |