Tôi Định Tặng Chúng Một Đứa Bé 2
Trình Thực hơi bất ngờ, nhướng mày nhận ra thân phận của cô.
Hóa ra cô là tín đồ của “Mục Nát”.
“Mục sư Hoán Huyết?”
Trần Trùng kinh ngạc thốt lên.
“Mục Nát” là vị Thần thứ hai của Mệnh đồ Trầm Luân, là đỉnh điểm của trầm luân, là nơi mọi thứ đều kết thúc trong vũ trụ.
“Dụ Hành” của vị thần này là tăng tốc quá trình mục nát, vì vậy các tín đồ của vị Thần này thường phải tự hủy hoại bản thân để hoàn thành “Dụ Hành”.
Mà Thần lực của “Mục Nát” cũng bắt nguồn từ đây, mỗi một tín đồ “Mục Nát” làm cho cơ thể mục nát càng nhanh thì họ nhận được phản hồi Thần lực càng lớn.
Đây cũng là lý do tại sao mục sư của “Mục Nát” được gọi là Mục sư Hoán Huyết, bởi vì bọn họ có thể dùng sinh mệnh của mình để đổi lấy sự sống cho đồng đội.
Bọn họ càng tự hủy hoại bản thân nặng nề thì đồng đội càng hồi phục nhanh chóng.
Tất nhiên, hủy hoại quá nặng cũng sẽ dẫn đến cái chết, ý chí của “Mục Nát” chính là như vậy, cho nên làm sao để cân bằng giữa cứu người và tự sát là chủ đề thảo luận không ngừng của mỗi Mục sư Hoán Huyết.
Nam Cung không lãng phí thời gian nữa, cô nhíu chặt mày, cắn răng rút từ thắt lưng ra một con dao găm sắc nhọn có gai, không chút do dự rạch một đường trên bụng mình.
Rồi đến giữa các xương sườn.
Sau đó, men theo xương quai xanh đầy sẹo, lần thứ ba rạch một đường máu kinh hoàng.
Sau khi thực hiện xong ba bước của nghi lễ, cô thì thầm cầu nguyện:
“Chúng sinh sẽ mục nát, vạn vật đều sẽ tàn lụi.”
Một luồng ánh sáng mang hương vị mục nát đặc trưng bùng lên từ vết thương của cô, lan tỏa khắp xung quanh. Chỉ trong chớp mắt, nó tụ thành một dòng chảy, chảy vào cơ thể Tào Tam Tuế.
Tào Tam Tuế cảm thấy cơ thể mình đột nhiên tràn đầy sức mạnh, tinh thần lực được hồi đầy hoàn toàn, thậm chí trạng thái còn tốt đến mức muốn hét lên vài tiếng.
Cảm nhận được sức mạnh dồi dào trong cơ thể, hắn lấy lại chút tự tin, nhưng cũng không quá nhiều.
Hắn nghiêm túc nhìn Trình Thực, hỏi rõ từng chữ:
“Tôi có thể ‘Quá tải’ để gia tốc khu vực xung quanh, nhưng sau đó rất có khả năng tôi sẽ thành một kẻ tàn phế suốt 12 tiếng đồng hồ sau đó. Trình Thực, chúng ta có thể trụ qua 12 tiếng không?”
Trình Thực mỉm cười, nói:
“Tôi không muốn chết, cũng sẽ không chết.”
Trần Trùng nghe thấy bọn họ còn đang lải nhải, lòng hắn nóng như lửa đốt, lập tức quay đầu mắng lớn:
“Thôi cái trò khoe khoang đi! Mẹ nó, làm chuyện chính trước đã! Mục sư, có cách gì thì nói nhanh lên!”
Trình Thực gật đầu, không tiếp tục úp mở nữa, hắn bèn căn dặn mọi người:
“Thời điểm rất quan trọng, tôi cần mọi người lắng nghe thật kỹ.
Khi Trường Thành Thánh Quang hết hiệu lực, tôi cần một giây để làm phép. Hạ Uyển, cô có thể tranh thủ được không?”
Hạ Uyển cầm chặt mũi tên trong tay và đang đứng phía sau lưng, ngước nhìn bầy Khủng Ma đầy trời ngoài Trường Thành Thánh Quang, cô nghiêm nghị gật đầu:
“Tôi có thể nuốt Hạt Cỏ Sang Sinh, nhận được sự quan sát của Thần, cứ như thế, lúc sức mạnh sinh sôi bùng nổ, tôi có thể bắn năm mũi tên cùng lúc, nhưng cùng lắm cũng có thể cản trở chúng một giây.”
Đây là lần Hạ Uyển nói nhiều nhất và cũng nghiêm trọng nhất từ trước đến nay.
Trình Thực đã đoán trước cô chỉ có thể làm được như vậy, bèn gật đầu tỏ ý tán thành.
Trần Trùng sốt ruột, lại hét lên:
“Anh là mục sư thì định làm phép gì chứ?”
“Đừng vội.”
Trình Thực cười, lớn giọng nói:
“Tống Á Văn, tôi biết anh có thể nghe thấy. Hãy nghe đây: ngay khi tấm thuẫn bị phá vỡ, tôi cần anh quay lại bên cạnh tôi và chuẩn bị niệm Lễ Tang Tử Vong!”
“Lễ Tang Tử Vong??”
Tất cả mọi người đều sững sờ, Nam Cung đang trong trạng thái hơi thở yếu ớt cũng trợn to hai mắt.
“Không phải phe đối lập...may quá…”
“Anh ta là Người Dệt Tử Vong?”
“Anh biết anh ta là tín đồ của Tử Vong?”
Trình Thực phớt lờ những câu hỏi của mọi người, tiếp tục nói:
“Tôi biết anh có rất nhiều thắc mắc, nhưng đừng bận tâm, những chuyện liên quan đến lĩnh vực Tử Vong thì anh không cần lo, anh chỉ cần tập trung càn quét thỏa thích khi đến lúc thu hoạch là được rồi. Tống Á Văn, chiêu này quyết định sống chết của cả nhóm chúng ta, tôi không nói đùa đâu.”
Trần Trùng lại gấp gáp:
“Lỡ như anh ta không…”
“Không đâu. Tín đồ Tử Vong không dễ chết đâu, bởi vì ân chủ của bọn họ cần có người thực hiện ân trạch của Thần.”
Trình Thực cười lớn để xua tan bầu không khí căng thẳng, nhưng không có hiệu quả.
Thấy mọi người chẳng ai hưởng ứng, hắn bĩu môi, tiếp tục nói:
“Tào Tam Tuế, bước quan trọng nhất đây, ngay khi tôi niệm phép xong, anh phải tung ra một khu vực gia tốc, mục tiêu là: cố gắng bao phủ toàn bộ phế tích bên ngoài khu vực bảo hộ vẻ tấm thuẫn!”
Sắc mặt Tào Tam Tuế thay đổi, kinh ngạc hỏi:
“Gì cơ? Toàn bộ phế tích?”
Đăng bởi | Buu.Buu |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt đọc | 31 |