Khẩu Hiệu Kỳ Quặc 1
"Ngươi...Đến đây làm gì..."
"Ta nghe thấy những lời phỉ báng đầy ngông cuồng, cảm nhận được số phận bị trêu đùa. Ta đến để thực thi quyền năng của mình, trục xuất kẻ tội đồ ngu ngốc."
"Đây là...Thí luyện của ta...Các ngươi...Phá luật..."
"..."
Lần này, đến lượt một vị Thần khác phải lặng im.
Đột nhiên, đôi mắt thứ ba bật cười lớn.
"Thú vị, quá thú vị! Một kẻ mù quáng tin vào chính mình và một thằng ngốc không thể nói chuyện trừ khi đang ở trong chiến tranh. Hahaha, thật quá thú vị!"
"Buồn cười sao?"
"Không buồn cười ư?"
Đôi mắt thứ hai hơi nheo lại, ánh nhìn lạnh lẽo quét về phía đôi mắt thứ ba.
"Ngươi đến đây vì điều gì?"
"Vậy ngươi đến đây vì cái gì?"
"Hắn tin tưởng ta, nhưng cũng phỉ báng ta. Đương nhiên ta có quyền tước bỏ tư cách của hắn. Chẳng lẽ ngươi muốn đi ngược lại Công Ước để bảo vệ hắn?"
"Nhưng hắn đã bị ta giành lấy, tự nhiên trở thành tín đồ của ta. Chẳng lẽ ngươi muốn đi ngược lại với Công Ước để trục xuất hắn?"
Đôi mắt xuyên thấu hư vô ấy lại lạnh lùng liếc nhìn đôi mắt thứ nhất một lần nữa, im lặng trong giây lát, rồi từ từ tan biến vào hư không.
Đôi mắt thứ ba lại bật cười.
"Ngươi đến...Làm gì..."
"Ta? Đương nhiên là đến để cứu lấy tín đồ đáng yêu của ta."
Vừa dứt lời, một ngón tay trong suốt như ngọc thò ra, xuyên qua vô tận các không gian, dừng lại trước mặt Tăng Ác Chi Nộ.
Thần chỉ nhẹ nhàng đặt ngón tay ấy vào không trung, nhưng ngay lập tức, toàn bộ ngọn lửa rực cháy trong trời đất co lại, như thể muốn tránh xa bằng mọi giá.
Tăng Ác Chi Nộ đang tuôn trào thì bị “Người” cắt ngang, điều này khiến hắn điên tiết, nhưng khi Thần nhìn thấy đôi mắt phía sau ngón tay ấy, cơn giận dữ trong hắn lập tức nguội đi. Cơ thể khổng lồ của hắn khẽ run lên, gần như không thể nhận ra.
Thần yên lặng, cẩn thận kéo chặt một sợi dây xích nơi cánh cửa giam cầm. Ở nơi ngón tay ấy chỉ tới, không còn một mảnh thiên thạch nào rơi xuống.
Đôi mắt đầu tiên mở to hơn một chút. Dòng máu trong mắt hắn sôi trào, ngọn lửa bốc lên dữ dội.
"...Ngươi...Đã phá luật..."
Đôi mắt thứ ba chớp chớp vài cái.
"Rồi sao nữa?"
"..."
Đôi mắt của máu và lửa nhìn chằm chằm vào Thần một lúc, rồi cũng im lặng.
"Chậc, tín đồ của ngươi đi khắp nơi phát động chiến tranh chỉ để cầu gặp ngươi một lần. Thế mà ngươi, với danh nghĩa là chúa tể của chiến tranh, đội lên đầu cái danh hiệu Chiến Tranh, lại không dám đấu với ta một trận."
"....Công Ước...Không thể phá vỡ..."
"Hừ, thật nhàm chán."
Thần ngước nhìn bầu trời đầy sao xa lạ, rồi trong nháy mắt biến mất vào không trung.
…
Mọi người đều đã kiệt sức, đặc biệt là Trần Trùng và Hạ Uyển.
Khi nhận ra mình thực sự đã thoát khỏi hiểm cảnh, họ không muốn di chuyển thêm một bước nào nữa, chỉ nằm bẹp trên mặt đất, thở dốc từng hơi.
Trần Trùng may mắn được Nam Cung chữa trị trên đường đi, nên trạng thái của hắn vẫn khá ổn. Chỉ tội nghiệp cho Nam Cung bị hắn xách theo suốt quãng đường, gương mặt trắng bệch đáng sợ trông như đã bị kéo lê cả một chặng dài.
Còn Hạ Uyển, nhờ sự chữa trị liên tục của Trình Thực, lại biến thành một “người mẹ” mang thai mười tháng.
Để xử lý vấn đề này, chỉ có thể nhờ đến chuyên gia “phá thai” Tống Á Văn.
Hắn tự giác nấp bên cạnh Hạ Uyển, mỗi khi có một mảng da thịt nứt ra và sinh ra một sinh vật méo mó mới, hắn luôn là người đầu tiên chém đứt con “quái vật” đó trước khi nó kịp mở mắt.
Vừa chém, hắn vừa lẩm bẩm đầy mỉa mai:
"Tại sao những đứa trẻ sơ sinh của Sinh Dục đều trông kinh dị đến mức giảm san thế này sao? Chẳng lẽ các vị chính thần đều thích kiểu dáng như vậy?"
Hạ Uyển mím môi, không trả lời, quay đầu nhìn Trình Thực.
Ánh mắt cô rất rõ ràng, Trình Thực điểm cao hơn, hiểu nhiều hơn tôi.
Trong kênh tín ngưỡng của Trình Thực, chẳng ai bàn về vấn đề của Sinh Dục, hắn hoàn toàn không biết nguyên nhân thực sự. Tuy nhiên, hắn vẫn thốt ra lời giải thích với vẻ mặt đầy quả quyết, dù sắc mặt hắn trông có hơi khó coi.
"Trước khi sinh ra, nếu có thể thay đổi diện mạo của mình thì mọi người sẽ muốn biến thành dáng vẻ như thế nào?
Chỉ đơn giản là những sinh linh mới này muốn trông giống như hình dáng của vị “Chủ Nhân” mà nó sùng bái thôi. Chỉ là…
Chúng không biết Sinh Dục yêu thích điều gì, thế là bắt đầu vận dụng trí tưởng tượng của mình.
Kết quả thế nào, các cậu cũng thấy rồi đấy."
Đây là lần đầu tiên mọi người nghe được cách giải thích như vậy. Nhưng cách nói của Trình Thực hoàn toàn không giống như suy đoán mơ hồ, mà giống một lời giải thích dựa trên sự thật. Thêm vào đó, hắn đã nhiều lần cứu mọi người khỏi hiểm cảnh, khiến họ dần tin tưởng hắn một cách tự nhiên.
Chỉ có Tào Tam Tuế trợn to mắt, xác nhận lại một lần nữa:
"Theo như những gì tôi biết về nhận thức chung của người chơi Sinh Dục, thì các sinh linh mới đều đã biết rõ diện mạo của Sinh Dục. Nhưng vì khả năng có hạn, chúng chỉ tái hiện được một phần nhỏ mà thôi.
Khái niệm này hoàn toàn khác với ý của anh. Ý anh là, ngay cả những sinh vật ra đời dưới ảnh hưởng của Sinh Dục cũng không biết hình dáng của Thần? Điều đó là thật sao?"
Mọi người nhìn về phía Trình Thực, chờ đợi câu trả lời của hắn.
Đăng bởi | Buu.Buu |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt đọc | 10 |